Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 444: Đồng ý với ta một yêu cầu (1)

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:54:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Thanh Đồng trầm mặc hồi lâu đáp.

Nàng dám đảm bảo, nhưng nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Hơn nữa, dù thế nào nữa, nàng cũng thể để Triệu Cẩm Xuyên chết.

“Vương phi...” Triệu Minh Xuyên vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.

Tiêu Thanh Đồng thở dài: “Ta sẽ tận lực.”

“Ngay cả ngươi cũng nắm chắc ?”

Tiêu Thanh Đồng đến mặt , chuyển đề tài: “Minh Vương Điện hạ, trị lành đôi mắt cho , hãy đồng ý với một yêu cầu, ?”

Trực giác mách bảo, Triệu Minh Xuyên dường như thể đoán yêu cầu nàng sắp đưa là gì.

Triệu Minh Xuyên mím chặt môi, căng mặt lời đồng ý.

Tiêu Thanh Đồng : “Người gì, coi như đồng ý.”

Ngày mai phẫu thuật, hôm nay cần làm một công tác chuẩn .

Tiêu Thanh Đồng liệt kê danh sách những thứ cần mua, giao cho La Quản gia sắm sửa.

Đều là những thứ thông thường, chỉ mất hai canh giờ, La Quản gia đưa đồ đến viện của Triệu Minh Xuyên.

Tiêu Thanh Đồng còn cần một hạt giống dược liệu, cùng một cây thuốc mới đào, để nàng trồng đất trong gian thể sống sót.

Việc tìm kiếm hạt giống dược liệu mất vài ngày, La Quản gia nhận nhiệm vụ, liền phái khắp nơi tìm kiếm.

Sáng sớm hôm , cuộc phẫu thuật của Triệu Minh Xuyên bắt đầu.

Tiêu Thanh Đồng trợ thủ, chỉ đành đặt dụng cụ phẫu thuật trong gian. Khi cần dùng, nàng chỉ cần động niệm, vật tự khắc xuất hiện trong tay.

Dược liệu trong gian còn nhiều, sở dĩ còn sót là nàng cố ý giữ cho Triệu Minh Xuyên.

Ninh Khuyết đợi bên ngoài viện, bồn chồn tới lui.

Cái gọi là phẫu thuật trong phòng kéo dài một canh giờ, Tiêu Thanh Đồng mới mở cửa bước .

Ninh Khuyết lập tức chạy đến hỏi: “Vương phi, Điện hạ thế nào ? Đã ?”

Tiêu Thanh Đồng liếc một cái, mệt mỏi trả lời: “Làm gì nhanh như ? Phải đợi bảy ngày , tháo băng gạc mới thể xác nhận Minh Vương Điện hạ .”

Các dụng cụ khay cần khử trùng, nàng xong giao cho A Nhụy, bảo A Nhụy mang đến nhà bếp rửa sạch, đó dùng rượu nấu nửa canh giờ.

Trong phòng ngủ, Triệu Minh Xuyên giường, đầu quấn kín mít như cái bánh ú.

Ninh Khuyết bước phòng theo dõi, trong lòng đầy lo lắng.

Tiêu Thanh Đồng hỏi : “Đan dược đưa cho ngươi, ngươi dâng lên Hoàng thượng cả ?”

Ninh Khuyết ngẩn một chút, đáp: “Đã dâng , thuộc hạ đích giao cho Hoàng thượng, là Vu Tổng Quản đưa .”

Vu Lượng là cận hầu hạ Triệu Cẩm Xuyên, việc giao thuốc cho Vu Lượng đương nhiên là bình thường.

Tiêu Thanh Đồng khẽ gật đầu: “Tinh thần Hoàng thượng thế nào?”

“Không rõ, khi thuộc hạ đến Dưỡng Tâm Điện, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi.”

Tiêu Thanh Đồng trầm ngâm về phía cây ngô đồng ngoài cửa sổ, nàng yên lòng, xem thử!

“Ninh Khuyết, lệnh bài của Minh Vương Điện hạ đang ở chỗ ngươi đúng ? Có thể đưa cho , để cung một chuyến ?”

Ninh Khuyết nhỏ nhen nắm chặt lấy tấm lệnh bài bên hông: “Điều đó , sự cho phép của Điện hạ, thuộc hạ thể tùy tiện giao lệnh bài của .”

“Ta chỉ xem bệnh tình của Hoàng thượng thôi.”

“Điều đó cũng . Vương phi, đừng quên hiện tại là Minh Vương Phi, một gặp Hoàng thượng sẽ dễ dị nghị.”

Tiêu Thanh Đồng đau đầu nhíu mày: “Cái cũng , cái cũng xong, nếu Hoàng thượng bệnh nặng thêm thì làm ?”

“Không Ngự y ?”

Tiêu Thanh Đồng trừng mắt : “Có Ngự y, ngươi gọi Ngự y đến chữa mắt cho Minh Vương Điện hạ?”

Ninh Khuyết nhất thời lời nào để đáp.

Có vài bệnh, Ngự y chữa , nếu Ngự y thể chữa, Minh Vương Điện hạ cần gì mù lòa hơn mười năm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-444-dong-y-voi-ta-mot-yeu-cau-1.html.]

bảo đưa lệnh bài cho Tiêu Thanh Đồng, cũng chịu. Chủ nhân của là Minh Vương Điện hạ, dù thế nào nữa, cũng bảo vệ danh dự của Minh Vương Điện hạ.

Hắn cố chấp giữ ý kiến, Tiêu Thanh Đồng đành chịu, đành bước ngoài.

A Nhụy đưa dụng cụ phẫu thuật khử trùng đến mặt nàng, thừa lúc A Nhụy chú ý, nàng liền thu gian phẫu thuật, đó y phục, chuẩn ngoài.

A Nhụy hỏi: “Vương phi định ?”

Tiêu Thanh Đồng suy nghĩ một chút, : “A Nhụy, là Minh Vương Phi, theo lý thì thể tùy ý cung đúng ?”

A Nhụy gật đầu: “Quả thực là như .”

Tiêu Thanh Đồng thắc mắc: “Vậy tại lệnh bài cung?”

A Nhụy nàng, chua xót đáp: “Đó là vì Vương phi ... chút tinh thần thất thường, cho nên Vương gia cấp lệnh bài cung cho Vương phi.”

Lại là tinh thần thất thường?

Tiêu Thanh Đồng hổ: “Vậy ngươi xem hiện tại tinh thần thất thường ?”

A Nhụy hồi tưởng biểu hiện của nàng trong hai ngày qua, lắc đầu như trống bỏi: “Không , Vương phi vô cùng bình thường.”

“Nếu như , chúng tìm Minh Vương Điện hạ !”

Đã quần áo , nếu Hoàng cung, Tiêu Thanh Đồng đành nghĩ cách khác.

Triệu Minh Xuyên ngủ say nửa ngày, đến giữa trưa thì tỉnh .

Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, đưa tay sờ đầu, từ sống mũi trở lên đều quấn chặt.

Ninh Khuyết hầu hạ bên cạnh, hỏi: “Điện hạ, đau ?”

Triệu Minh Xuyên quả thực đau, khốn khổ “ừm” một tiếng.

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, đau đớn đến mức gần như phát điên.

Ninh Khuyết thấy thở gấp gáp và sâu của , đang cố nhịn, thấy Tiêu Thanh Đồng bước , vội vàng : “Vương phi, Điện hạ đau đớn quá, phương cách nào để giúp Điện hạ giảm bớt thống khổ chăng?”

Tiêu Thanh Đồng bước tới bắt mạch, mạch đập hữu lực, kinh lạc ở mắt cũng đang dần dần hồi phục, chỉ là cơn đau ...

Ninh Khuyết hỏi: “Vương phi, Điện hạ sẽ đau đớn như bao lâu nữa?”

“Khoảng ba ngày!”

“Suỵt!”

Triệu Minh Xuyên thấy con đó cũng rít lên một khí lạnh, đừng là ba ngày, hôm nay còn làm để vượt qua.

Tiêu Thanh Đồng trầm ngâm một lát, lấy cho Triệu Minh Xuyên một cốc Linh Tuyền Thủy, đó đặt một viên thuốc giảm đau miệng .

“Uống thể giảm bớt đau đớn.”

Triệu Minh Xuyên ngoan ngoãn nuốt xuống. Trước khi thuốc giảm đau tác dụng, vẫn đau.

Tiêu Thanh Đồng dụ dỗ : “Ta thể giúp giảm bớt đau đớn hơn nữa, nhưng đưa lệnh bài cung cho .”

Triệu Minh Xuyên , hít sâu một , dùng ý chí lực nhẫn nhịn bộ cơn đau.

Hắn đáp , rõ ràng là cho Tiêu Thanh Đồng cung.

Tiêu Thanh Đồng khuyên nhủ hết lời: “Minh Vương Điện hạ, thực sự chỉ xem bệnh tình của Hoàng thượng thế nào thôi.”

“Đừng quên, ngươi là Minh Vương Phi.” Triệu Minh Xuyên nghiến răng, đau đến mức suýt nên lời.

Thân phận quá mệt mỏi, Tiêu Thanh Đồng bực tức cắn răng: “Triệu Minh Xuyên, đừng quên, Hoàng thượng là của ngươi.”

Triệu Minh Xuyên giường, hai tay túm chặt ga trải giường, một lúc lâu mới buông lỏng năm ngón tay.

“Ninh Khuyết, ngươi hãy cùng Vương phi một chuyến Hoàng cung.”

Việc chữa bệnh cho của , quả thực thể ngăn cản, nhưng cũng giữ gìn danh tiếng của , vì chỉ đành gọi Ninh Khuyết cùng.

“Vâng.” Ninh Khuyết bất đắc dĩ đồng ý.

Thấy Triệu Minh Xuyên thâm minh đại nghĩa như , Tiêu Thanh Đồng vận dụng dị năng lực, bàn tay che đầu lưu một lát.

Chỉ trong chốc lát , cơn đau của Triệu Minh Xuyên giảm hơn nửa.

Triệu Minh Xuyên nghiêng đầu nàng, khi nàng thu tay về, giọng chua xót : “Vương phi sớm sớm về.”

Loading...