Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 27: Chạy Nạn 4

Cập nhật lúc: 2025-09-29 23:03:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hiểu Đồng đưa cho nàng những lá bạc hà hái: “Đây là lá bạc hà, thể trị dị ứng da do muỗi đốt và tiêu sưng giải độc. Người giã nát xoa lên chỗ nổi mẩn đỏ Tiểu Hồ, nó còn ngứa nữa thì sẽ .”

“Được.” Vương Xuân Nha cầm lấy, cảm động đến suýt .

Trong ấn tượng của nàng , Tô Hiểu Đồng suốt ngày chỉ vài câu, đần độn, khác với nàng , nàng cũng phản ứng gì lớn.

Không ngờ hôm nay gặp khó khăn, đầu tiên giúp đỡ là nàng .

“Ngoài , làm túi thơm từ những lá bạc hà còn đeo , thể xua đuổi muỗi. Bên cạnh muỗi nữa, Tiểu Hồ cũng sẽ đốt.”

“Được.” Vương Xuân Nha gật đầu.

Nàng dám thêm một lời nào, sợ sẽ kìm .

Tô Hiểu Đồng rời , tiếp tục tìm bạc hà.

Trong rừng vang lên tiếng rủa xả, đều muỗi làm phiền đến mức chịu nổi.

So với bên ngoài, trong rừng quá khô hạn, tìm kiếm một lát, Tô Hiểu Đồng tìm thấy một mảnh bạc hà nhỏ.

Thứ bạc hà hoặc là mọc, hoặc là mọc thành từng mảng.

Tô Hiểu Đồng chê nhiều, hái hết tất cả.

Thấy Tôn Lý Chính cũng đang xua đuổi muỗi, nàng đến bên cạnh Lý Chính, : “Lý Chính đại bá, đây là lá bạc hà, đeo , hơn nhiều so với việc dùng tay xua muỗi.”

Lá bạc hà nàng để trong bọc nhỏ nhiều, mùi nồng.

Tôn Hồng Binh cũng nhận điều đó, thấy nàng tới, muỗi xung quanh liền tự động bay .

Thấy Tô Hiểu Đồng đưa cho một nắm lá bạc hà, vội vàng cầm lấy: “Hiểu Đồng, thật sự cám ơn cháu.”

“Không cần khách sáo, Lý Chính đại bá đừng khách khí.”

Tôn Hồng Binh nắm lá bạc hà trong tay: “Vì lá bạc hà thể đuổi muỗi, thì bảo hái một ít về. Vũ Khôn…”

Hắn gọi sang một bên, một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi liền chạy nhanh tới: “Cha, chuyện gì ?”

Trên mặt Tôn Vũ Khôn muỗi đốt mấy cục, trông khá buồn .

Tôn Hồng Binh chia vài lá bạc hà , : “Hiểu Đồng lá bạc hà thể đuổi muỗi, thử , hiệu quả. Con thông báo với , bảo họ rừng tìm, cố gắng hái một ít mang theo bên .”

Tôn Vũ Khôn cầm lấy trong tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức đồng ý: “Vâng.”

Tô Hiểu Đồng chỉ trán: “Giã nát lá bạc hà đắp lên thể hết ngứa.”

Giọng nàng , Tôn Vũ Khôn vô thức liếc nàng một cái.

Tô Hiểu Đồng đeo khẩu trang che vết đỏ mặt. Phải là vầng trán tròn đầy và đôi mắt hạnh to của nàng trông khá .

Tôn Vũ Khôn kìm thêm một nữa, cho đến khi Tôn Hồng Binh thúc giục, mới vội vàng rời .

Các thôn dân nhận tin, từng đều tìm lá bạc hà.

“Lá bạc hà cái gì, đây là cỏ hương cá ? Thật là, thẳng là cỏ hương cá, chẳng đều ?”

Người là Tôn Lý Thị, nổi tiếng khắc nghiệt và cay nghiệt ở làng Ngư Loan. Mới bốn mươi tuổi mà sống như thể năm sáu mươi.

gả từ làng Đại Thủy đến, thì, Lý Lại Tử, kẻ hủy hoại sự trong trắng của Tô Hiểu Bình và Triệu Đông Nguyệt, cùng họ với bà .

Tôn Lý Thị mất chồng sớm, một nuôi con khôn lớn.

Hoàn cảnh của bà vốn đáng thương.

khi con trai bà c.h.ế.t bệnh, bà chịu cho con dâu tái giá. Bà , bà sống như thế , chẳng lẽ con dâu đàn ông thì sống ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-27-chay-nan-4.html.]

Con dâu còn cách nào khác, đành tiếp tục sống tầm mắt của bà cùng với đứa con trai sáu tuổi.

Điều khiến cái mới về sự ác độc của bà , và cũng thể đồng cảm với bà nữa.

Tôn Lý Thị còn một nữ nhi, năm nay mười bảy tuổi, hứa gả cho . Đáng tiếc gặp tai ương, nhà cứ trì hoãn mãi, đính hai năm mà vẫn rước nữ nhi của bà về.

Bốn Tô Hiểu Đồng gần nhà bà , bà càm ràm là Tô Hiểu Đồng liền thấy.

Nói thật, Tô Hiểu Đồng quả thực đó là Ngư Hương Thảo, chỉ là kiếp quen miệng, thốt gọi là lá bạc hà.

dù gọi là gì cũng chỉ là một danh xưng mà thôi, cái giọng điệu chê bai của đối phương thật khiến khó chịu.

Tô Hiểu Đồng chau mày, liếc Tôn Lý Thị một cái.

Tô Hiểu Bình : “Tỷ tỷ, đừng để ý đến bà . Cái bà Tôn bà tử cả ngày chê cái thì cũng chê cái , miệng càm ràm thì y như rằng bà khó chịu, quả thực hệt như bà nội của chúng .”

Câu cuối cùng, nàng ghé sát , hạ giọng nhỏ, tránh để Tô lão bà tử thấy.

Tô Hiểu Đồng đồng tình gật đầu: “Quả đúng như .”

Đã dùng bữa sáng, giờ thấy đói bụng.

Tô Hiểu Đồng lục lọi trong chiếc bối lâu, lấy vài chiếc bánh nướng.

Bánh nướng hương vị tồi, nhưng nàng bữa nào cũng ăn bánh nướng, thấy ngán .

Tô Hiểu Bình thì thầm: “Tỷ tỷ, chúng nên tiết kiệm một chút ?”

Tô Hiểu Đồng : “Đừng tiết kiệm nữa, mau ăn ! Ăn bánh nướng hai ngày , chán đến mức nuốt trôi.”

Tô Hiểu Bình thở dài một : “Hiện giờ chúng còn bánh nướng để ăn, đợi đến lúc ngay cả bánh nướng cũng còn, thì nên ăn gì nữa.”

Tô Giang Hà vui vẻ ăn, : “Tỷ tỷ, ngon lắm, chán, ăn bữa nào cũng chán.”

Giờ đây năm tuổi, trong ấn tượng của , chỉ hai ngày nay là ăn no nhất. Nếu thì cũng đến nỗi gầy gò vàng vọt như củ cải nhỏ thế , đầu to nhỏ, chiều cao chỉ bằng đứa trẻ ba bốn tuổi.

Dĩ nhiên, Tô Hiểu Đồng và Tô Hiểu Bình cũng thấp bé hơn so với tuổi thật hai tuổi.

Mùi vị bánh nướng lan tỏa ngoài, Tô Cường Tử bên cạnh duỗi cổ sang, lay cánh tay Tô lão bà tử một cách liều lĩnh: “Bà nội, chúng bánh nướng nữa ? Con đói .”

“Bốp!”

Tô lão bà tử một cái tát đánh bay tay , giận dữ : “Bánh nướng bánh nướng, cả ngày chỉ ăn bánh nướng, ngươi bao nhiêu bánh nướng mà đòi ăn? Ăn hết một bữa, ngươi chờ đến ngày mai c.h.ế.t đói ?”

liếc bốn Tô Hiểu Đồng bằng ánh mắt độc ác, bất mãn lẩm bẩm: “Ta Tô Hiểu Bình, chút đồ ăn thì tiết kiệm ? Là sống quá lâu ?”

Không dám mắng Tô Hiểu Đồng, bà chỉ đành gọi tên Tô Hiểu Bình.

Tô Hiểu Bình cắn một miếng bánh nướng trong miệng, nuốt mà nhả cũng xong, nên đáp lời thế nào.

Nàng dám phản bác Tô lão bà tử, đối với lời càm ràm của bà , nàng thường chỉ thể nhịn.

Cùng lúc đó, Tô Giang Hà và Triệu Đông Nguyệt cũng cúi gằm mặt xuống, uy h.i.ế.p bởi Tô lão bà tử.

Tô Hiểu Đồng đặt tay lên vai Tô Giang Hà, nhẹ nhàng vỗ vỗ, : “Đừng sợ, bất kể đồ ăn , nhà vẫn trọn vẹn ở bên .”

Lời lập tức sâu lòng Tô Giang Hà, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, kiên định : “, bất kể đồ ăn , nhà vẫn trọn vẹn ở bên .”

Hắn đưa tay nắm lấy tay Triệu Đông Nguyệt, Triệu Đông Nguyệt cũng như khích lệ mà gật đầu.

Điều khiến Tô lão bà tử tức đến hộc máu.

Tô lão bà tử lập tức lườm nguýt mấy họ: “Không lời khuyên, đến lúc c.h.ế.t đói thì đáng đời.”

Tứ phòng thèm để ý đến bà , bầu khí nhất thời trở nên ngượng nghịu.

Bên , Tô Cường Tử ngửi thấy mùi bánh nướng trong khí, nuốt vài ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn nhịn mà tiến gần: “Giang Hà, chia cho ca một chút ?”

Loading...