Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 267: Ngươi có phải cũng muốn gả đi rồi không
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:37:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ đề nêu , vài liền bắt đầu động não suy nghĩ.
"Mùa đông lạnh, cơ bản nhà nào trong thôn cũng ngủ chung một cái giường lớn, nếu nàng thuê nhà, nhiều gia đình vẫn thể nhường một hai gian phòng."
Có lập tức cảnh cáo: "Ta cho ngươi , nhà ngươi đừng ý đồ đó, thuê một mùa đông thì kiếm mấy đồng tiền? Nếu Tô đại cô nương thật sự đắc tội với quyền quý, tìm tới cửa, nhà ngươi cũng chịu vạ lây đấy!"
" ! Ta thấy gần đây mấy nhóm tìm đến nhà họ Tô , chúng phòng , cẩn thận vạn phần."
Những cho thuê nhà lập tức dọa sợ mà dập tắt ý nghĩ đó, bọn họ cầu đại phú đại quý, nhưng ít nhất giữ cái mạng nhỏ.
Mọi về, vì đều là thanh niên, chuyện một lúc sang chuyện cưới vợ.
"Thủy Căn ca lấy vợ từ mấy năm , nhưng mãi gom đủ tiền sính lễ, giờ đột nhiên mười lượng bạc, chắc là thể cưới vợ về nhà nhỉ?"
Có chế giễu: "Hắn gom đủ sính lễ chẳng vì ba ngày hai bữa trộm bạc của cha , mang Vạn Hoa Lâu chơi bời ."
Lời lập tức khiến ồ lên: "Ha ha ha..."
"Thủy Căn ca tuy thành , nhưng hương vị phụ nữ thì nếm ít , phụ nữ ở chỗ đó giỏi đấy!"
"Thế các ngươi sẽ cưới cô nương nhà ai?"
Mọi giúp Dương Thủy Căn suy nghĩ một lát, cuối cùng đến kết luận, những nhà ở mấy thôn xung quanh đều cơ bản thói ham ăn biếng làm của Dương Thủy Căn, địa phương đại khái là gả con gái cho .
Hắn cưới vợ, tìm cách với những gia đình đang chạy nạn, những chạy nạn hiện giờ cuộc sống đang khó khăn, vì lấy tiền sính lễ giải quyết khủng hoảng hiện tại, chắc chắn sẽ gả con gái .
Quả nhiên, Dương Thủy Căn cầm bạc về tìm cha , cha bàn bạc với một lúc, liền tìm bà mối đến thôn Ngư Loan bên để hỏi cưới.
Theo ý Dương Thủy Căn, cô nương nhà ai cũng , chỉ cần thể cưới vợ là .
Đồng thời, cha của Vương Đào là Vương Chính Bình khi Vương Đào thưởng mười lượng bạc, cũng đang nghĩ đến chuyện cưới vợ cho Vương Đào.
Theo Vương Chính Bình, con trai chất phác thật thà, cưới vợ cũng thể tìm tâm cơ nặng nề, giở mánh khóe, nhất là tìm cô nương thành thật.
Hắn khi giúp dân làng Ngư Loan xây nhà, đặc biệt chú ý đến chuyện , Dương Tứ Muội khi đó thường xuyên nấu cơm cho dân làng làm việc, bao giờ than mệt, thấy Dương Tứ Muội .
Để tránh khác nhanh chân hơn, mời bà mối, dứt khoát mang theo lễ vật, trực tiếp đến tận nhà.
Cái gì mà Tam môi Lục sính, làm nông cưới vợ đều là để lo cuộc sống, bỏ qua những lễ nghi đó còn tiết kiệm ít bạc, nếu nhà Dương Tứ Muội cũng suy nghĩ như , thì hai nhà quan niệm giống , dễ hòa hợp.
Cha của Dương Thủy Căn là Dương Quý mời bà mối nên mất thời gian, đợi đến khi bà mối đặt chân nhà Dương Tứ Muội, Vương Chính Bình và đang vui vẻ với cha của Dương Tứ Muội là Dương Nguyên Minh về hôn sự của con cái hai nhà .
Bà mối Dương đại nương kể về chuyện , hổ vội vàng sang nhà khác.
Phải là, nhà họ Dương đông đúc, trong mùa đông thật sự khó khăn.
Vương Chính Bình là keo kiệt, đưa một thỏi mười lượng bạc cho Dương Nguyên Minh, còn rõ cần hồi lễ, khiến Dương Nguyên Minh cảm động đến mức vành mắt đỏ hoe.
Trước đó, khi Phụng Thiên phủ phát lương thực, cùng ba con trai ở ngoài kịp về, do đó trong nhà chỉ còn khẩu phần ăn của năm , khẩu phần ăn của năm nuôi chín , cho dù tiết kiệm đến mấy, Tết nhà cũng sẽ đối mặt với khó khăn thiếu lương thực.
Có thể , mười lượng bạc mà Vương Chính Bình mang đến chẳng khác nào than sưởi ấm trong tuyết.
Cô nương sớm muộn gì cũng lấy chồng, gả cho gia đình như thế , bọn họ cũng yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-267-nguoi-co-phai-cung-muon-ga-di-roi-khong.html.]
Hai gặp tâm đầu ý hợp, cứ thế định đoạt hôn sự cho hai trẻ tuổi từng gặp mặt.
Bảy ngày , hai thành , lễ nghi đơn giản, chỉ cần nhà họ Vương dùng một chiếc kiệu rước cô nương nhà họ Dương về là .
Người nghèo nhiều chuyện câu nệ, những nơi thể tiết kiệm bạc, bọn họ sẽ lãng phí.
Bên , bà mối đến nhà Tô lão bà, nhắc đến chuyện cầu hôn, Tô lão bà còn kịp mở lời, Tô Hiểu Hoa thẳng thừng từ chối.
Tô Hiểu Hoa gần đây phát hiện bạc trong lò sưởi biến mất, đang giận dỗi mẫu nàng, làm cam lòng dùng bản đổi lấy tiền sính lễ để gia đình sống sung sướng hơn.
Thời gian , mẫu nàng thành mua vải và bông về làm áo bông, nàng nghi ngờ vải và bông đó từ mà , cho đến khi phát hiện bạc trong lò sưởi cánh mà bay, nàng mới chợt hiểu là mẫu lén lấy bạc của .
Đã ba ngày, nàng ngừng cãi vã với mẫu .
Nàng hỏi bạc đó mua vải và bông, còn bao nhiêu, nhưng mẫu nàng trả lời: căn bản là bà hề thấy chút bạc nào.
Hai con cứ giằng co, ai chịu nhường ai.
Bà mối thấy nhà , khi khỏi cửa, đến nhà Tôn Lý thị cách đó xa, mặt dày bước .
Là một bà mối, nàng sớm nắm rõ nhà nào ở thôn Ngư Loan bao nhiêu trai gái đến tuổi kết hôn.
Nhà Tôn Lý thị nam đinh làm việc nặng nhọc, cuộc sống còn thanh bần hơn nhà khác, đặc biệt là củi khô cần thiết nhất trong mùa đông, nhà nàng cũng dự trữ bao nhiêu.
Nghe bà mối đến hỏi cưới cho con gái , hỏi là Dương Thủy Căn, con trai của Dương Quý, họ hàng với nhà Lý Chính Dương Vạn Hữu, nàng cũng thèm dò hỏi Dương Thủy Căn đáng tin cậy , sức hấp dẫn của tám lượng bạc, liền lập tức đồng ý.
Theo suy nghĩ của nàng , gả con gái , nhà chỉ tiết kiệm khẩu phần ăn, mà còn thêm nửa con trai, việc nặng gì cần làm, thể gọi con rể đến giúp.
Sau khi định đoạt xong, nàng nhận tám lượng bạc sính lễ, cùng bà mối bàn bạc bảy ngày gả con gái .
Rõ ràng, bảy ngày là một ngày lành tháng , mà làm nông đều thích cưới vợ để đón Tết, điều khiến hôn kỳ của hai nhà đều kéo dài đến Tết.
Bà mối , Tôn Hồng Hạnh liền tức giận tìm Tôn Lý thị chất vấn: "Nương, cứ mong gả con như ?"
Tôn Lý thị đảo mắt: "Ngươi mười bảy mười tám tuổi , mau gả , chẳng lẽ ở bên cạnh lão nương mà ăn cả đời ?"
Tôn Hồng Hạnh tức đến nghiến răng: "Thế nhưng, Dương Thủy Căn là thế nào, chúng đều rõ, định hôn sự xuống như , quá vội vàng ?"
"Lão nương vội, chỉ sợ ngươi gả . Đừng quên, ngươi từng hứa hôn với khác, danh tiếng hỏng , nắm lấy cơ hội gả , lấy chồng sẽ khó."
Tôn Hồng Hạnh mếu máo : "Người là con hứa hôn với , nếu tìm đến cửa thì ?"
Tôn Lý thị quan tâm : "Trên đường chạy nạn c.h.ế.t bao nhiêu , ngươi là ? Gia đình đó còn mạng sống cũng khó ."
" ... gả." Tôn Hồng Hạnh sốt ruột đến mức sắp .
Tôn Lý thị liếc nàng một cái: "Từ xưa đến nay chuyện hôn nhân, đều là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, ngươi gả, đó cũng là chuyện ngươi thể quyết định."
Đại Tú dắt con trai như một vô hình giường sưởi mà may vá quần áo, Tôn Lý thị chuyện hùng hồn, nàng nhịn liếc Tôn Lý thị một cái.
cái liếc mắt lập tức khiến Tôn Lý thị nổi giận mắng: "Nhìn cái gì mà , ngươi cũng gả ?"