Nữ Nông Dân Bắt Đầu Trồng Trọt Từ Lúc Chạy Nạn - Chương 229: Đáy Hố (2)

Cập nhật lúc: 2025-09-30 07:28:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sư phụ, làm … xuống đây? Đây là đáy hố, … xuống ?”

Hậu tri hậu giác phát hiện cảnh đang ở, sang lo lắng cho Tô Hiểu Đồng.

Tô Hiểu Đồng : “Ngươi đừng lo lắng, dù cũng xuống đây , đúng ?”

Thác Bạt Phong lập tức tự trách: “Đều là , là … hại Sư phụ.”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Ta đu dây cáp thép xuống, lát nữa còn thể đu dây cáp thép lên mà!”

Dây cáp thép đó khác với dây thừng thông thường. Tô Hiểu Đồng dám đu xuống, đương nhiên cách lên.

Nghe nàng như , Thác Bạt Phong mới yên lòng: “Vậy Sư phụ thương ?”

“Không . Chỉ ngươi, đều là thương tích.”

Tô Hiểu Đồng buồn bã vết thương , sang bên cạnh lấy hai tấm giấy dầu trải đất, lấy một chiếc chăn đệm.

Dưới đất quá lạnh. Cho dù Thác Bạt Phong dơ bẩn thế nào, nàng cũng thể để tiếp tục đất.

Xong việc , nàng di chuyển Thác Bạt Phong lên chăn nệm để .

Vết thương xử lý ngay, thể để m.á.u tiếp tục chảy.

Đặt đèn pin cường quang lên một tảng đá cao hơn một chút, nàng liền dùng kéo cắt quần của Thác Bạt Phong.

“Phong tử, xương ống chân của ngươi gãy .”

Thấy xương nhô lên ở ống chân, nàng nhíu mày đành lòng thẳng.

Thác Bạt Phong trong lòng lạnh : “Sư phụ, tàn phế ?”

“Sẽ . Có ở đây!” Tô Hiểu Đồng cho sự tự tin lớn.

Nàng đưa tay chạm một chút, Thác Bạt Phong cảm thấy đau đớn gì.

Có lẽ là đau đến tê dại , chỉ chạm nhẹ, cũng cảm thấy nhiều.

Lấy hộp thuốc, Tô Hiểu Đồng tháo găng tay da , đeo găng tay y tế dùng một .

Lo lắng Thác Bạt Phong đau, cho dù cảm giác đau của mạnh, nàng vẫn tiêm một mũi thuốc tê.

Thác Bạt Phong thấy, cảm nhận nàng thao tác ống chân , trong lòng vui mừng đau khổ.

Vui mừng là rơi xuống đáy hố, Tô Hiểu Đồng đến tìm từng nghĩ, vì sự an nguy của , Tô Hiểu Đồng núi ban đêm, thậm chí còn mạo hiểm xuống đến đáy hố; đau khổ là liên lụy Tô Hiểu Đồng chịu khổ cùng .

Hai loại cảm xúc cực đoan tràn ngập trong lòng, khiến khóe mắt đỏ hoe.

Bỗng nhiên, một tiếng “khách xát”, chân tê dại truyền đến một trận đau đớn nhẹ.

Sau đó Tô Hiểu Đồng : “Ta nối xương ống chân gãy cho ngươi , tiếp theo sẽ cố định . Nếu ngươi cảm thấy đau, cũng nhịn, đừng cử động.”

“Vâng.” Thác Bạt Phong ngoan ngoãn đồng ý.

Tô Hiểu Đồng quỳ bên cạnh . Hắn nghiêng đầu qua liền thể thấy khuôn mặt nghiêng xinh của Tô Hiểu Đồng, đặc biệt là đôi mắt , hàng mi dài, mỗi chớp mắt đều cảm thấy đầy vẻ linh khí.

Cố định xương chân và xử lý vết thương vẫn chút đau đớn, nhưng chăm chú Tô Hiểu Đồng, sự chú ý đều dời , nên còn cảm thấy quá nhiều đau đớn nữa.

Sau một khắc, Tô Hiểu Đồng dùng băng vải cố định cẳng chân của Thác Bạt Phong, dùng gạc sạch băng bó .

“May mắn , vết thương quá dài, cần khâu. Cũng tổn thương đến động mạch, đây lẽ là cái may trong cái rủi.”

Thác Bạt Phong hiểu, chỉ vết thương ở chân xử lý xong.

Tô Hiểu Đồng tiếp tục xử lý vết thương trán , tiện thể sát trùng những chỗ xây xước mặt.

Vết thương ở trán nghiêm trọng, lẽ là khi ngã xuống, dùng cánh tay che chắn đầu.

Áo bông cánh tay rách, may mắn là mặc đồ dày nên chảy máu.

Đáng tiếc là cánh tay trái của vài va chạm trật khớp.

Tô Hiểu Đồng cởi áo bông của , bàn tay lạnh buốt luồn bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-229-day-ho-2.html.]

Áo bông quá dày, làm thế, nàng thể xác định chính xác khớp xương ở .

Thác Bạt Phong nàng, rõ ràng nàng đang chữa trị cho , nhưng đáy lòng dấy lên những gợn sóng thể kiểm soát.

“Cạch” một tiếng, Tô Hiểu Đồng xác định đúng vị trí, đưa khớp tay trật trở .

Cú đó khiến Thác Bạt Phong đau đến toát mồ hôi lạnh.

Tô Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, : “Ngoại thương xử lý xong, bây giờ chỉ còn nội thương.”

Thác Bạt Phong tự trách: “Có quá vô dụng?”

Tô Hiểu Đồng : “Chỉ là sự cố thôi, ai cũng thể gặp , cẩn thận hơn là .”

Ai cũng chết, rơi xuống đáy hố cũng là bất đắc dĩ, nàng nào còn nhẫn tâm trách cứ Thác Bạt Phong nữa?

Thác Bạt Phong trách cứ, trong lòng khỏi thấy một luồng ấm áp dâng trào.

Tô Hiểu Đồng : “Nội thương khó chữa, sẽ vận công bảo vệ tâm mạch cho ngươi, đó xem liệu thể phục hồi cho ngươi một chút . Sau ngươi hãy thử vận công để liệu thương, sẽ nhanh chóng bình phục hơn.”

Ngoài , còn uống thuốc hỗ trợ điều trị.

Tô Hiểu Đồng tạo thêm áp lực tâm lý cho , xong, nàng đặt lòng bàn tay lên n.g.ự.c .

Chốc lát , tay nàng lượn lờ một tầng kim quang nhàn nhạt.

Kim quang rót thể nội Thác Bạt Phong, chỉ trong một chén , Thác Bạt Phong cảm thấy thở thông suốt hơn.

Trước đó, lồng n.g.ự.c nội thương giống như một tảng đá lớn đè lên, hít một cũng thấy khó khăn.

Về phía Dương Liễu Thôn, khi Tô Hiểu Đồng ngoài, Triệu Cẩm Xuyên thấy.

Hắn nhớ Tô Hiểu Đồng từng sẽ đến nhà Dương Lý chính hỏi thăm tình hình, đoán nàng đến nhà Dương Vạn Hữu, nên để tâm lắm đến việc nàng rời .

Nào ngờ, qua một canh giờ mà Tô Hiểu Đồng vẫn trở về.

Hắn tìm Tô Hiểu Bình hỏi: “Nhà Dương Lý chính xa chỗ ?”

Tô Hiểu Bình ở cửa phòng đáp: “Không xa lắm! Chỉ một lát là đến .”

“Vậy mà tỷ tỷ ngươi vẫn về, liệu xảy chuyện gì ?”

Tô Hiểu Bình giật : “Tỷ tỷ vẫn về ? Đã bao lâu ?”

Vì mãi lo nghĩ đến chuyện làm quần áo, nàng quên cả thời gian.

Triệu Cẩm Xuyên : “Đã một canh giờ .”

Tô Hiểu Bình thở dài: “Lâu đến thế ư? Liệu xảy chuyện gì ? Tỷ tỷ thích la cà nơi khác.”

“Nhà Dương Lý chính ở ? Ta tìm xem .”

Tô Hiểu Bình bừng tỉnh, vội vàng chạy ngoài: “Ta tìm ! Ngươi cứ ở nhà đợi, lát nữa sẽ về ngay. Nếu ngươi qua đó, Dương Lý chính thấy ngươi sẽ hỏi đông hỏi tây, khó lòng giải thích!”

Thấy lạ đến thôn, Dương Lý chính đều sẽ hỏi thăm.

Nàng giỏi dối, đến lúc đó giới thiệu phận Triệu Cẩm Xuyên thế nào đây?

Cân nhắc điểm , nàng chạy nhanh như gió.

Triệu Cẩm Xuyên nỗi lo lắng của nàng, đành chờ đợi.

Lần hỏi thăm nhà Dương Lý chính, đến một khắc Tô Hiểu Bình vội vã về.

Nàng kể chuyện Tô Hiểu Đồng núi tìm Thác Bạt Phong, Triệu Cẩm Xuyên kinh hãi.

Trời tối thế , Tô Hiểu Đồng dám núi tìm Thác Bạt Phong ư? Đây là… bất chấp tất cả ?

Tô Hiểu Bình lo lắng: “Giờ làm đây? Tính tính , tỷ tỷ ngoài hơn một canh giờ , bên ngoài lạnh thế , nàng vốn sợ lạnh, liệu c.h.ế.t cóng ?”

Càng , nàng càng sợ hãi.

Loading...