Cái cuốc của mẫu và vẫn còn đất, Tô Hiểu Đồng quan sát mảnh đất hoang nhà khai khẩn, nhíu mày, men theo dấu chân chui rừng cây xa.
Trong rừng vốn qua , nhưng , liền thấy nhiều bụi cỏ giẫm đạp.
Theo dấu chân, nàng chạy gọi: "Nương, Hiểu Bình..."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Đó là giọng của Tô Hiểu Bình.
Tô Hiểu Đồng xác định phương hướng của nguồn âm thanh, càng tăng tốc độ.
Sau thời gian bằng một chén , nàng từ xa thấy cảnh tượng :
Tô Hiểu Bình ôm mẫu Triệu Đông Nguyệt đang co ro một gốc cây, sợ hãi hai nam nhân cách các nàng xa.
Hai nam nhân vẻ mặt dâm tà, hệt như cầm thú, cởi y phục tiến về phía các nàng.
"Đừng gần, các ngươi đừng gần..." Tô Hiểu Bình cầm một cây gậy mấy uy hiếp, ngừng vung vẩy.
"Nương, Hiểu Bình." Tô Hiểu Đồng nhanh chóng chạy đến bên cạnh các nàng, thấy hai vẫn bình an, nàng khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hiểu Bình lạnh lùng thấy nàng, đôi mắt đỏ hoe mở to, bật nức nở: "Tỷ tỷ, bảo tỷ đừng tới mà."
Rõ ràng, Tô Hiểu Đồng chỉ chú ý đến tiếng gọi của , mà để ý đến lời dặn dò phía của nàng.
Hai tên dâm tặc thấy Tô Hiểu Đồng, một tên nhe hàm răng hô , cợt nhả: "Ôi! Nàng chẳng là cái đồ xí nổi tiếng của nhà họ Tô đó ?"
Việc gọi Tô Hiểu Đồng là đồ xí là vì mặt trái của Tô Hiểu Đồng một mảng bớt đỏ lớn bằng bàn tay. Bị mảng bớt đó ảnh hưởng, cho dù ngũ quan Tô Hiểu Đồng tinh xảo đến , trong mắt khác, nàng vẫn là một đồ xí.
Tô Hiểu Đồng từng kỹ khuôn mặt , đến mức nào, nhưng nàng nguyên chủ vì thế mà tự ti yếu đuối, thường xuyên trốn trong nhà, ít khi lộ diện mặt khác.
Đối mặt với lời chế giễu của tên , ánh mắt nàng sắc lạnh, khẽ mở môi, lạnh lùng hỏi ngược : "Thì ?"
"Ha ha ha..." Tên lớn ngừng, chỉ tay Tô Hiểu Đồng, với tên bên cạnh: "Lý ca, xem, cái đồ xí khá cay nghiệt, giống như lời đồn. Huynh xem chúng cùng lên, kích thích hơn ?"
Người gọi là Lý ca : "Cái thì thật, nhưng may là còn trẻ, tự đưa đến cửa , thì hai miễn cưỡng nếm thử mùi vị !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-2-tim-kiem-mau-than-va-muoi-muoi.html.]
"Ha ha ha..."
Hai kẻ rắn chuột cùng một ổ, khi đạt thỏa thuận thì càng thêm dâm tà.
Tô Hiểu Bình ở đất lo lắng : "Tỷ tỷ, tỷ mau chạy . Chúng là Lý Lại Tử và Trương Ma Tử ở làng Đại Thủy, chúng thể làm chuyện táng tận lương tâm."
Cái gọi là " chuyện", dù nàng mới mười hai tuổi, cũng sẽ xảy chuyện gì.
Tô Hiểu Đồng liếc , thấy Triệu Đông Nguyệt động tĩnh, hỏi: "Hiểu Bình, nương ?"
Tô Hiểu Bình đau buồn lau nước mắt: "Nương vì bảo vệ , chúng đá một cước, lúc ngã đầu đập cây, nên ngất . Ô ô ô... Phụ dặn, nương thường xuyên đau đầu, chăm sóc nương thật , nhưng chăm sóc cho nương."
Tô Hiểu Đồng cắn răng, ánh mắt chuyển sang hai nam nhân , từng chữ từng chữ : "Dám đánh mẫu ? Quả thực là chán sống ."
Lý Lại Tử hề hề tới: "Đồ xí, ngươi còn khá cay đấy, đúng khẩu vị."
Thấy đến gần, Tô Hiểu Đồng nắm chặt tay, dặn dò Tô Hiểu Bình: "Hiểu Bình, nhắm mắt , ."
Quả thực, bất kể Rợ Khương đánh , những kẻ thối nát từ trong xương cốt. Ngày hôm nay, nếu đến kịp, chuyện gì sẽ xảy với mẫu và , thật dám tưởng tượng.
"A?" Tô Hiểu Bình hiểu .
Nào ngờ, Tô Hiểu Đồng dứt lời, vọt tới, đ.ấ.m một quyền mũi Lý Lại Tử.
"Á!" Lý Lại Tử đau đớn kêu lên, đồng thời lùi vài bước té ngã đất.
Chỉ một quyền, mũi chảy m.á.u ngừng.
Trương Ma Tử chứng kiến sự tàn nhẫn của Tô Hiểu Đồng, sắc mặt lập tức đổi: "Chơi thật ? Đồ xí nhà ngươi, thấy ngươi mới là kẻ chán sống!"
Hắn chẳng chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào, đặc biệt là khi thấy Tô Hiểu Đồng mang một mảng bớt đỏ mặt, càng thấy nàng chướng mắt.
Bởi , Lý Lại Tử ngã, chủy thủ trong tay đ.â.m thẳng về phía Tô Hiểu Đồng.
Nhìn thấy lưỡi d.a.o sắp đ.â.m Tô Hiểu Đồng, Tô Hiểu Bình sợ hãi thất sắc: "Tỷ tỷ..."