NỮ CHÍNH KHÔNG BỎ CON TRAI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:02:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Tôi tiếp:

 

“Điều mong là làm tròn trách nhiệm của ba. Anh thể cứ vắng bóng trong quá trình con lớn lên. Hơn nữa, nếu chỗ nào làm , thẳng với , chứ lưng bôi mặt con, phá hỏng hình tượng của ! Giờ con chẳng còn thiết với nữa, còn dạy dỗ nó thế nào đây?”

 

Anh thoáng lúng túng, biện hộ:

 

“Trước em giống như điên , ngày nào cũng ép con học. Anh cần học nhiều như , nhưng nào em cũng viện cớ: cũng học cái , cái …”

 

Tôi: ……

 

Tôi đáp:

 

“Thôi , chỉ giỏi lưng! Con chỉ của . Anh cũng chẳng làm trò trống gì! Ít nhất còn vác trai gái về, khiến con nghĩ đến chuyện đổi ba.”

 

Anh khựng , :

 

“… Sau sẽ dành nhiều thời gian hơn với con.”

 

Nghe , trong lòng khó chịu.

 

Con vốn thiết với hơn.

 

Nếu còn dành nhiều thời gian hơn nữa, thì vị trí của trong lòng con chẳng càng ngày càng tụt dốc ?

 

Tôi và ngủ riêng.

 

Hôn nhân đến đây cũng còn ý nghĩa gì.

 

tuyệt đối ly hôn.

 

Không đời nào để tất cả tiện nghi đều rơi tay tự tay buông bỏ.

 

Tôi tình nguyện giữ chặt núi vàng núi bạc , dù cho nó chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

 

Hơn nữa, chồng cũng chịu xuống chuyện.

 

Những ngày đó, cố gắng tham gia nhiều hơn việc chăm con.

 

Chúng cùng đưa con chơi, cùng học với con, làm những việc con .

 

Thằng bé trở nên vui vẻ.

 

Con trai thậm chí bắt đầu giám sát .

 

Nó thực sự một xuất sắc để còn đem khoe khoang.

 

chồng cùng chia sẻ, nên cũng rảnh rỗi hơn.

 

Con trai trở thành họa sĩ truyện tranh.

 

Nên nó kéo ba theo, cùng hiệu sách mua cả đống manga.

 

Sau đó chúng ghé trung tâm thương mại, cả nhà ba đều mua quần áo mới.

 

Tôi nhịn , sắm thêm mấy cái túi hàng hiệu…

 

Ánh mắt con trai đầy nghi ngờ.

 

Tôi chột , vội :

 

“Con trai , xách túi hàng hiệu cũng là để con nở mày nở mặt thôi.”

 

Nó hừ một tiếng:

 

“Mẹ trở thành họa sĩ truyện tranh, con mới thật sự nở mày nở mặt.”

 

là nuôi con phí công mà!

 

vẫn làm bộ ngoan ngoãn, thề hứa với nó:

 

. Về nhà sẽ nỗ lực ngay!”

 

Thằng bé mới chịu nhoẻn miệng :

 

“Thế thì tạm .”

 

Điện thoại của cũng con lấy cho cặp sách của nó.

 

Lí do nó đưa là để tránh việc lén chơi điện thoại.

 

Cái thằng con

 

Vậy nên mỗi khi nó học mấy lớp nọ, chờ bên ngoài, đợi con, lượn lờ nghiên cứu mấy cuốn truyện tranh bây giờ.

 

Nó làm bài, bên cạnh sách.

 

Có lúc nghĩ, con chỉ là con nữa, mà như một đồng hành cùng .

 

Tôi yêu nó nhiều lắm.

 

Nhìn mặt nó ngủ ngoan ngoãn, cảm ơn trời cho một đứa con như .

 

Làm thể bỏ rơi nó mà nhận nuôi đứa khác chứ.

 

Từ từ bắt đầu thử vẽ truyện tranh.

 

Tôi cũng chẳng vẽ dở , nên đăng lên mạng thử xem .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-chinh-khong-bo-con-trai/chuong-7.html.]

Ai ngờ thật sự nổi bùng!

 

Hóa đúng là thật sự duyên với nghề .

 

Con và đều mừng rỡ.

 

Lần đầu nhận tiền nhuận bút, dẫn con ăn ở trung tâm thương mại.

 

Rồi thấy cảnh chồng đang dẫn Trần Duyệt và một đứa trẻ khác mua quần áo!

 

Thằng bé nhà lập tức òa lên .

 

Tôi cũng sững .

 

Chết tiệt, chẳng lẽ đó thật sự là con riêng của ?

 

Họ cũng thấy chúng .

 

Anh chạy tới, bế con lên, nhíu mày hỏi:

 

“Sao con dữ ?”

 

Tôi tức nổ phổi.

 

May mà công ơn nuôi dưỡng tác dụng.

 

Con cố giãy dụa ba nó, còn đ.ấ.m , miệng la hét:

 

“Con cần ba! Ba là ! Hu hu, con !”

 

Tim đau hả hê.

 

Tôi lập tức ôm con lòng an ủi:

 

“Ừ ngoan nào, cục cưng, hứa con chỉ con thôi! Con thấy , bụng bầu nào khác, chỉ mỗi con là em bé trong bụng . Ba thì , thì . Đừng buồn nữa nhé!”

 

Con trai ú ớ chui n.g.ự.c .

 

Chồng vẻ mặt bối rối:

 

“Hai hiểu lầm . Đây là đứa trẻ mà Trần Duyệt nhận nuôi, tên là Cố Cận Văn.”

 

Tôi lườm:

 

“Người nhận nuôi thì kệ …”

 

Chờ .

 

Đây là đứa nhỏ !

 

Trời ơi.

 

Con trai Cố Cận Văn với ánh mắt đầy thù địch.

 

Tôi vội úp đầu thằng bé , liếc chồng một cái:

 

“Trẻ con đứa nào mà lòng chiếm hữu, bộ ? Con ghen kìa! Ông làm ba kiểu gì ?”

 

Anh vỗ về con:

 

“Cục cưng, ba trung tâm mua đồ cho con nè. Ba mua một cái đồng hồ cho , với một chiếc ô tô con nho nhỏ của con, chiều sẽ đem về nhà làm quà cho cả hai.”

 

Con trai nấc lên, giọng nghẹn ngào:

 

“Thật ?”

 

Nhìn mặt nó, chỉ thấy thật là đáng yêu hết mức!

 

Chồng :

 

“Ba bao giờ lừa con .”

 

Con nhận túi từ tay , mở xem thì :

 

“Con ơi, mau đeo cho !”

 

Con định rút chiếc đồng hồ .

 

Tôi liền :

 

“Con khoang hả lấy , ôm ba cảm ơn .”

 

Tôi đưa con cho chồng.

 

Họ với vẻ hiểu.

 

Tôi ngượng ngùng , tự đeo đồng hồ cổ tay .

 

Chiếc đồng hồ đắt thế, nếu con làm rơi vỡ thì .

 

Đeo xong, liếc hai bên, ngắm nghía.

 

Quá .

 

Quá lấp lánh.

 

Quá hợp với .

 

Con trai liếc bằng ánh mắt đầy oán giận.

 

 

Loading...