Nông Nữ Tái Sinh: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu! - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:18:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Vũ hình gầy gò, dáng cao, nhưng đối nhân xử thế trung thực lương thiện, làm việc chăm chỉ, một đồ như thể coi là hảo.
Ban đầu Lý đại phu đưa cháu trai của cho Lục Uyển làm tử, nhưng đứa trẻ căn bản hứng thú với việc học y, ngược còn làm Lý đại phu tức giịt nhẹ.
Nụ khóe miệng Lục Uyển càng rộng hơn vài phần, "Sao? Không ?"
"Không, ... Ngài, ngài là ..." Tiểu Vũ lắp bắp, thể một câu chỉnh.
"Phải." Lục Uyển trực tiếp gật đầu, "Sau ngươi chỉ cần theo bên cạnh là , sẽ dạy ngươi học y, dạy ngươi chữ."
Tiểu Vũ ý thức Lục Uyển là thật, "Phịch!" một tiếng, lập tức quỳ xuống đất, "Sư phụ."
"Đừng như , chịu nổi đại lễ bái sư ." Tính toán kỹ thì Tiểu Vũ chỉ nhỏ hơn nàng năm sáu tuổi mà thôi, hơn nữa Lục Uyển ghét nhất là động một chút là quỳ xuống, trong lòng nàng, con phân biệt tam lục cửu đẳng
Tiểu Vũ xúc động đến mức nước mắt chảy , "Chịu , chịu , bái sư lễ thì như , ngài còn uống bái sư của nữa!"
"Đứa trẻ ngoan." Lục Uyển hài lòng gật đầu, "Ngươi sắc t.h.u.ố.c cho , những việc vặt chạy việc ở Tế Thế Đường hãy giao cho khác làm, ngươi chỉ cần quy củ ở bên cạnh là ."
Tiểu Vũ: "Vâng."
Thực Lục Uyển nhất thời hứng khởi nhận tử, một mặt là cảm thấy y thuật của cần truyền thừa, mặt khác nàng thực sự thích đứa trẻ Tiểu Vũ .
Nửa canh giờ , khi Lục Uyển bưng chén t.h.u.ố.c phòng, Lục Đồng rời , sắc mặt Dương Phương rõ ràng hồng hào hơn lúc nãy nhiều.
Lục Uyển khẽ thở dài, xem bệnh tâm lý quả nhiên chiếm một phần lớn.
"Tam tẩu, uống thuốc." Lục Uyển cầm chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ, chờ nóng tản bớt , mới đưa chén t.h.u.ố.c cho Dương Phương.
Dương Phương ngửi thấy mùi vị nồng đậm , đầu tiên là cau mày, "Thuốc hình như khác hôm qua."
"Ừm, đổi t.h.u.ố.c ." Lục Uyển như làm trò ảo thuật, lấy vài quả ô mai chua đưa cho Dương Phương, "Mau uống t.h.u.ố.c !"
Dương Phương bịt mũi, ngửa đầu uống cạn trong một .
Cố nén cảm giác buồn nôn trào lên lồng ngực, nàng nhanh chóng ngậm vài viên ô mai trong miệng.
"Sau mỗi ngày một chén, phép uống." Lục Uyển hài lòng cầm chiếc chén đặt sang một bên, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Dương Phương, .
Dương Phương đắng đến mức khóe mắt chảy nước, "Uyển Uyển, bệnh của rốt cuộc lây nhiễm ? Nếu lây, thể bế con đến cho một chút , dù chỉ từ xa cũng ."
"Không lây." Lục Uyển giúp Dương Phương đắp chăn, "Sao tẩu tin y thuật của chứ? Ta tẩu sẽ chữa khỏi, nhất định sẽ chữa khỏi."
"Tiểu Thuận hiện tại còn quá nhỏ, căn bản thể chịu lạnh, nếu đường đến đây cảm lạnh thì làm ? Hơn nữa, hiện giờ trong huyện khắp nơi đều mắc bệnh, chỉ ở nhà là an nhất."
"Khụ khụ..." Dương Phương đưa tay che miệng kìm ho nhẹ thành tiếng, vỗ vỗ ngực, chờ cơn ho dần dịu , nàng mới : "Tam tẩu tin ."
"Tam tẩu, thực cho đến bây giờ, tẩu vẫn cho , tại tẩu đột nhiên mắc bệnh?" Khi Lục Uyển đến đây, lông mày nàng nhíu , "Mặc dù tẩu vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, nhưng nếu che chắn cẩn thận nhiễm phong, điều dưỡng thể, căn bản sẽ xuất hiện triệu chứng như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nong-nu-tai-sinh-ta-dua-vao-y-thuat-lam-giau/chuong-46.html.]
"Ca ca tẩu về nhà Nương đẻ một chuyến, trở về liền thành bộ dạng , thật sự tò mò, rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Nghe những lời của Lục Uyển, ánh mắt Dương Phương tối , "Không gì, đều là chuyện nhỏ thôi."
"Chuyện nhỏ? Vậy theo tẩu, chuyện gì mới là chuyện lớn?" Lục Uyển tiếp tục hỏi.
"Ngay cả bản tẩu cũng cho rằng mắc bệnh chỉ đường c.h.ế.t, mà đến bây giờ tẩu vẫn còn giấu giếm, thực sự hiểu, rốt cuộc tẩu là mềm lòng cứng lòng."
"Uyển Uyển, chuyện với , thể đừng hỏi nữa ." Dương Phương đau khổ nhắm mắt , trong sự kìm nén.
"Tẩu gặp Tiểu Thuận, lo lắng Tiểu Thuận ăn ngon , ngủ yên , điều chứng tỏ tẩu mềm lòng."
"Tẩu tiện miệng sắp xếp cả hậu sự, nhưng tẩu nghĩ, đời phụ nữ nào sẽ đối xử với con của khác như con ruột của ? Điều chứng tỏ tẩu cứng lòng."
Thà rằng con trai cả đời Nương ruột chăm sóc, cũng chịu chuyện xảy , đây cứng lòng thì là gì?
Đôi môi tái nhợt của Dương Phương khẽ run rẩy, "Nói gì? Còn gì đáng nữa? Chỉ thể trách khổ, gặp loại phụ mẫu như , còn cách nào ?"
"Quả nhiên là liên quan đến bọn họ." Lục Uyển đoán sai, căn nguyên sự việc ở việc Dương gia phụ mẫu trọng nam khinh nữ, ngay cả khi con gái gả chồng, vẫn buông tha nàng, mỗi đều ép nàng đưa tiền nuôi sống năm miệng ăn trong nhà Nương đẻ.
Dương Phương bất lực thở dài một , nắm chặt cổ tay Lục Uyển, "Uyển Uyển, nhất định giữ bí mật chuyện , ngàn vạn đừng cho tam ca , lo lắng."
"Tẩu là lo lắng tam ca sẽ tìm Dương gia tính sổ !" Lục Uyển cần nghĩ cũng , tục ngữ , quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, chuyện nhà , khác thể nhúng tay .
Lục Uyển rũ mắt xuống, nhắm mắt từ từ thở một , chờ cảm xúc dần định , nàng mới : "Tam tẩu, hiện tại tẩu nghĩ một biện pháp hợp lý nào để giải quyết việc ?"
"Giải quyết thế nào? Ta làm lớn chuyện , huống hồ gì, dù bọn họ cũng là phụ mẫu của ." Giọng của Dương Phương vang lên nhàn nhạt, đưa tay dùng sức xoa mặt, cố gắng trấn tĩnh bản .
"Nếu cứ xử lý như , bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng hơn thôi." Lục Uyển .
Dương Phương: "..."
"Thôi , hiện tại điều quan trọng nhất của tẩu là dưỡng bệnh cho , chuyện khác cứ tạm gác sang một bên." Lục Uyển xong, quấy rầy Dương Phương nghỉ ngơi, lập tức bước khỏi phòng.
Tuy nhiên, điều Lục Uyển là, lúc Dương gia nghèo đến mức còn gì để nấu.
Dương mẫu thấy gạo trong hũ cạn đáy, lo lắng trưa nay ăn gì.
"Nương, trưa nay thể nấu cơm gạo ? Nha Nha ăn." Dương Lỗi nhấc chân bước phòng bếp một cách lêu lổng, thấy gì để ăn, chép chép miệng hai cái.
Dương mẫu đang vì chuyện lương thực mà phiền lòng, con trai nhắc đến đứa con dâu cả ngày chỉ ăn ngon lười làm, trong lòng tích tụ đầy lửa giận.
"Ăn cái gì mà ăn, trưa nay cơm ăn!"
"Nương, làm , ai chọc giận ." Dương Lỗi ngữ khí vui Dương mẫu, " , Nha Nha t.h.a.i , những ngày nhớ nấu món gì ngon một chút."
"Lại thai?" Nhà thêm con thêm cháu đều vui vẻ hớn hở, duy chỉ Dương mẫu, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, "Sinh sinh sinh, từ khi gả nhà chúng , cái bụng từng rảnh rỗi, thể sinh lắm như !"