Phó Hoài câu , ánh mắt dò xét Đường Lệ.
Đường Lệ lúng túng, vội : "Cô Nguyễn, cô lời đó từ ? Tôi bao giờ thế."
"Ai mà ." Nguyễn Minh Đường thản nhiên xoay chiếc USB trong tay, "Chắc là thấy ở đó?"
Đường Lệ lập tức thở gấp, giọng hạ thấp, đầy hối : "Cô Nguyễn, cô hiểu lầm nhiều, nhưng thật sự kẻ cố tình chia rẽ! Chúng đang cùng làm một dự án, cần để kẻ khác kích động mà làm chuyện căng thẳng, đúng ?"
Nguyễn Minh Đường nhướng mày: "Cô đang đe dọa ?"
Trái tim Đường Lệ chùng xuống, mắt đỏ hoe: "Tôi ý đó, thật lòng xin cô."
"Cô nghĩ vài ba câu sáo rỗng của thể xóa sạch chuyện ? Lời cô quý giá lắm ?" Nguyễn Minh Đường cô , ánh mắt tràn đầy chế giễu.
Nghe , Đường Lệ nghiến răng, ngờ Nguyễn Minh Đường khó phó thế ! Trước đây, chẳng Nguyễn Minh Đường chỉ như cục bột, ai nhào nặn thế nào cũng ? Sao giờ cứng cỏi đến !
Phó Hoài cũng Nguyễn Minh Đường với ánh mắt lạ lùng. Ba năm chung sống, đây là đầu thấy cô sắc sảo như thế. Từ cãi vã với , tính cách Nguyễn Minh Đường càng ngày càng mạnh mẽ. Anh liếc sang Đường Lệ, thấy cô ôm ngực, mày nhíu chặt, trông như khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/noi-co-phu-phiem-muon-ly-hon-ly-hon-that-anh-lai-khoc-pho-hoai-nguyen-minh-duong/chuong-37-toi-khong-chap-nhan-hoa-giai.html.]
Phó Hoài cau mày, với Nguyễn Minh Đường: "Thôi đủ , Đường Lệ xuất viện, nên để cô xúc động quá."
Nguyễn Minh Đường khẩy: "Vậy ý Phó tổng là ? Những gì chịu đựng, chỉ vài câu là xong ?"
Cô mà, Phó Hoài sẽ luôn bênh vực Đường Lệ. Dù cô chịu bao nhiêu uất ức, chỉ cần Đường Lệ tỏ đáng thương, sẽ nghiêng về phía cô ngay. May mà cô ly hôn, nếu giờ chắc tức đến phát điên.
Ánh mắt Phó Hoài rơi Nguyễn Minh Đường, trong lòng bù đắp cho cô: "Mười triệu, đủ ?"
Dùng tiền để giải quyết ? Nguyễn Minh Đường nhịn , bật : "Phó tổng đúng là yêu chiều bạch nguyệt quang của , mười triệu cũng chẳng chớp mắt mà đưa ."
Lời cô đầy gai góc, Phó Hoài nhíu mày, định thêm gì đó. Nguyễn Minh Đường chẳng cho tên khốn cơ hội làm cô thêm bực , dứt khoát : "Tôi chấp nhận hòa giải, cũng chẳng thiếu mười triệu . Phó tổng tiền thì nên kiểm tra não !"
Đường Lệ sững sờ Nguyễn Minh Đường. Người phụ nữ điên ? Cô chẳng yêu Phó Hoài ? Sao dám với như thế?
Bị mắng thẳng mặt, sắc mặt Phó Hoài cũng chẳng dễ coi. Anh kiềm chế, : "Em gái cô đang bệnh, cần tiền. Nguyễn Minh Đường, đừng bướng bỉnh, chuyện đáng làm lớn thế ."
"Sao đáng?" Nguyễn Minh Đường mỉa mai , "Tôi đẩy Đường Lệ lên giường một ông già, thấy đáng ?"
Cô hai làm tức đến bật : "Tôi cuối, chấp nhận hòa giải. Đường Lệ, cô dám làm chuyện thì chuẩn bại danh liệt !"