Tôi trở về căn nhà của , một căn hộ ở khu trung tâm thành phố.
Những đồ nội thất nhỏ mang về từ biệt thự,   cho tháo  mà dồn hết  một căn phòng trống.
Ở đây nhộn nhịp hơn nhiều so với biệt thự. Ra khỏi cửa,  qua đường là đến một trung tâm thương mại lớn.
Cuối tuần, trung tâm thương mại  đông .
Tôi  một chiếc váy dài trắng,  trang điểm, vội vã  xuyên qua hết cửa hàng  đến cửa hàng khác.
Tôi  chi khá nhiều tiền trong một .
Đêm đầu tiên trở về nhà ,   mất ngủ.
Tôi mở điện thoại, lục tung WeChat, lục tung danh bạ, chợt nhận  ngoài bố  và  trai,   còn bạn bè nào nữa.
Tôi đột nhiên nhớ  quãng thời gian  khi kết hôn.
Năm   nghiệp Thạc sĩ,  trở về nước. Bố   tổ chức một bữa tiệc gia đình tại khách sạn năm  để chào đón .
Tôi  vệ sinh,   khỏi phòng riêng, rẽ một cái thì đụng trúng  đang cầm ly rượu vang. Hắn  say,    gấp, thế là  bộ ly rượu đổ hết lên  .
Tôi vốn nóng tính. Chiếc váy đó  mới mặc  đầu,  túm lấy cổ áo  và đ.ấ.m cho một cú.
Anh trai dường như cảm ứng , kịp thời ngăn   khi  sắp tung cú đ.ấ.m thứ hai. Anh     quen, là bạn của .
Sau , vì công việc,  trai cần ở  một thành phố khác một thời gian,    việc gì làm nên  theo.
Trên bàn ăn,  gặp   thứ hai.
Hôm đó   say. Hắn xin   vì  làm bẩn quần áo, và  rằng sẵn lòng làm bạn tập quyền Anh cho .
Tôi đồng ý. Tôi ở thành phố đó một tháng,  làm bạn tập cho  một tháng, chắc là cũng   đ.ấ.m một tháng trời.
Anh trai thấy  chịu nổi. Anh   đó là  thừa kế của một tập đoàn nổi tiếng, cũng là bạn , bảo  tiết chế .
Tôi  lời  trai,  đến phòng tập quyền Anh nữa.
Hắn  tìm đến, hỏi     nữa. Tôi    phận tôn quý, làm bạn tập cho  thì quá thiệt thòi,  .
Hắn   thì đổi sang cách khác, ví dụ như cùng  hẹn hò  dạo trung tâm thương mại, ăn cơm, du lịch.
Có lẽ là vì ánh hoàng hôn hôm đó quá , hoặc nụ  của  khiến  thấy đặc biệt cuốn hút,   đồng ý.
Ba tháng , công việc của  trai  thành,    về. Còn ,  đồng ý lời thỉnh cầu của , chọn ở .
Anh trai    "não yêu đương" , sớm muộn gì cũng chịu thiệt. Tôi cãi ,   chắc ai mới là  thiệt.
Bốn tháng ,  cầu hôn,  đồng ý. Bố  hai bên đều vui mừng, coi như môn đăng hộ đối.
Hôn lễ  long trọng,    ở  thành phố .
Tối hôm kết thúc hôn lễ,  thấy   chằm chằm  điện thoại. Tôi hỏi  ,    một  bạn lớn lên cùng    đến dự đám cưới,  thấy  buồn.
Hóa  nhiều chuyện   manh mối từ  lâu , chỉ là lúc đó   để tâm.
Ai   buồn bã trong ngày cưới vì một  bạn   đến dự, mà  bạn  đó  còn là một cô gái xinh  chứ?
Tôi bước xuống giường,   nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/noi-anh-cho-em/chuong-2.html.]
Mọi thứ  qua ,  tự an ủi .
Tôi mở tủ quần áo, cắt nát hết những chiếc váy ngủ ren đó  vứt  thùng rác.
Ngủ ngon lành.
Sáng thứ Ba, 9 giờ sáng,   đợi nửa tiếng ở Cục Dân chính.
Tôi  tức giận. Người đòi ly hôn là , tại   để  đợi lâu như ?
Người vội vã đến là luật sư của . Luật sư    chút việc  thể đến trực tiếp, mang theo giấy ủy quyền. Thủ tục đầy đủ,  nhanh chóng giấy đăng ký kết hôn  biến thành giấy chứng nhận ly hôn.
Tôi  giận nữa. Vì để cưới bạch nguyệt quang, đến ly hôn cũng  đích  đến, quả là  "thành ý" lắm.
Hắn gửi một tin nhắn WeChat,  hy vọng    luôn hạnh phúc, bình an khỏe mạnh.
Tôi . Bình an khỏe mạnh, đúng là lời chúc sáo rỗng. Tôi  trả lời, chặn WeChat và  điện thoại của .
Ai bảo ly hôn  vẫn  thể làm bạn? Cứ xem như từ nay gặp  cũng là  xa lạ .
Mùa thu của thành phố   ngắn. Áo gió còn  mặc  mấy ngày   khoác áo len dày .
Tôi "bày bừa" ở căn nhà  suốt hai tháng,   trai  tin, đến hỏi han.
 ,   hề  với ai chuyện  ly hôn.
Kết hôn  đột ngột, ly hôn cũng  đột ngột, họ nên tập làm quen. Rồi họ sẽ  thôi.
Khi gặp  trai,  . Sau hai tháng, cuối cùng  cũng gặp  một  quen thuộc.
Anh trai đưa   ăn một bữa thịnh soạn, mấy  định   thôi. Tôi      giáo huấn . Tôi  cho   cơ hội,  : “Ai bảo em chịu thiệt.”
Tôi  thừa nhận, và sẽ  bao giờ thừa nhận.
Tôi  một câu bên tai  trai,   sững sờ.
Một tuần ,   với  trai là   đến Vân Nam ở một thời gian.
Anh trai lập tức sắp xếp cho .
Đó là một tiểu viện ngập nắng, trồng đầy hoa cỏ,  kèm một mặt bằng  thể mở một quán nhỏ.
Ở đây  khí  , hoa cỏ thơm ngát, trời  xanh, mây  trắng, nước  trong, ngay cả cá cũng  tự do.
Mẹ  bỏ bố, cũng đến "đóng quân" ở tiểu viện của .
Tôi mở một quán cà phê. Tôi   gì cả,  trai tìm cho  một nhân viên pha chế và một cô phục vụ trẻ.
Nhân viên pha chế   trai, là một  trai trẻ tràn đầy sức sống  hai mươi tuổi. Vừa  nghiệp đại học, đang mơ hồ về cuộc đời,   trai  dụ dỗ đến làm thợ pha cà phê.
Cô phục vụ trẻ là một cô gái địa phương mười chín tuổi, da trắng trẻo, tết hai b.í.m tóc đuôi sam, gặp ai cũng  .
Quán cà phê bắt đầu hoạt động. Vì cà phê ngon và cô phục vụ  hoạt bát, khách hàng dần dần đông lên.
Ngoài việc thỉnh thoảng thu tiền,  khách kể chuyện của họ,  chẳng quản lý việc gì khác, cũng  thể quản .
Dù bận rộn đến mấy, mỗi tháng  trai cũng sẽ đến thăm  một , mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi, và chở   dạo quanh thành phố.
Bố quá bận. Trước    gánh vác công ty, bố là một  phó mặc công việc nổi tiếng, CEO  danh nghĩa. Giờ  xin nghỉ phép dài hạn, bố  mấy  bàn với  trai, đòi để ông cũng  về đây với , nhưng đều   trai từ chối.