Trước khi rời , Thiên Nhu bù đắp cú tát mặt Lục Cảnh Dật.
Đối diện với cơn giận dữ của , Thiên Nhu chỉ mặt và :
"Nào, bản lĩnh thì đánh trả ."
Ngọn lửa giận trong mắt dường như dập tắt ngay lập tức. Dưới ánh mắt cam lòng của Tố Nhược Phong, cuối cùng làm gì cả.
Chúng rời khỏi Lục phủ, nhặt một món đồ nào mặt đất.
Ta thấy trong đống đó một chiếc trâm cài đầu sặc sỡ, đính đầy những viên ngọc bạc hỗn độn, quê tầm thường.
Đó là đầu tiên Lục Cảnh Dật đánh thắng trận trở về, nhận ban thưởng, đến tiệm vàng bạc mua món đồ trang sức đắt nhất.
Để tặng cho Thiên Nhu.
Thiên Nhu chê , chịu đeo, còn mắng chút tiền liền tiêu xài hoang phí.
, nàng luôn cất riêng chiếc trâm cài trong hộp đồ trang sức của , ngày nào cũng lấy xem xem vài .
Trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
"Trang sức quần áo bạn lấy, bạn về lấy cái gì?"
"Chủ yếu là những ngân phiếu tích trữ mấy năm nay, vốn dĩ ... Thôi, dù cũng mang , cứ tiêu hết ."
Ta nghĩ một chút, cảm thấy nàng đúng.
Thế là bán hết tất cả tài sản cố định tên , chỉ giữ một chỗ để làm nơi dừng chân.
Khác với Thiên Nhu, hiểu rõ "kẻ bạc tình phần lớn là kẻ sách".
Từ khoảnh khắc theo Tùy Trường Bình, giống như một con chuột đồng, lúc nào cũng tích trữ lương thực dự trữ cho bản .
Kiến thức hiện đại đặt thời cổ đại tuy nhiều hạn chế trong việc ứng dụng, nhưng kiếm chút tiền thì cũng khó.
Nhà cửa, ruộng đất, cửa hàng, tranh chữ... Có gì cái đó.
Trong những năm , tích góp linh tinh , miễn cưỡng cũng thể coi là một tiểu phú bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhiem-vu-nay-chung-ta-khong-lam-nua/3.html.]
Khi rời khỏi hiệu cầm đồ, đường, ngang qua Tửu lầu Túy Tiên Cư.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Nhìn thấy món bánh gạo hoa quế đang bán.
Không khỏi thẫn thờ.
Tùy Trường Bình, rời nửa bước, khi Tố Nhược Phong trở về, từng tìm nữa.
Mấy ngày đó, và Thiên Nhu sống một cuộc sống ẩn dật.
Nàng đang bận rộn gì, cả ngày vùi đầu bàn.
Ta một buồn chán, đến tửu lầu buôn chuyện.
Nghe , Đại tướng quân Lục dẫn tiểu thư Tố đến vườn hoa ngoại ô kinh thành để cưỡi ngựa, vì con ngựa phát điên, hất Tố Nhược Phong xuống, khiến nàng thương ở cánh tay.
Lục Cảnh Dật trực tiếp dùng một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t con ngựa đó.
Người kể chuyện cảm thán:
"Đó là một con ngựa , trắng như sư tử ngọc chiếu đêm, Đại tướng quân cũng chỉ một con như , theo nhiều năm. Vì , mà b.ắ.n c.h.ế.t là b.ắ.n chết."
Ta nắm chặt ly rượu, trong lòng vô cùng bi ai.
Con ngựa trắng đó là do Lục Cảnh Dật cố ý tìm về cho Thiên Nhu năm xưa.
Hắn : "Con ngựa linh khí, chỉ nhận chủ là nàng, chỉ cho một nàng cưỡi."
Giờ đây, ngay cả súc vật cũng nhớ, quên sạch sẽ.
Ta còn tâm trí ở nữa, buồn bã trở về nhà trọ.
thấy bóng dáng Thiên Nhu.
Chủ quán vội vàng chạy đến.
"Đông gia, tiểu thư Thiên Nhu của Tố phủ bắt !"