Lúc , Lý Nghiêm đến gọi cô: “Cô Điềm, Cửu gia chúng mời cô đến dọn dẹp vệ sinh phòng nghỉ.”
Nguyễn Điềm Điềm đang ăn cơm hộp do công ty phát, miệng nhồm nhoàm, đột nhiên thấy lời Lý Nghiêm , cô sững .
Cô ngẩng đầu ngây Lý Nghiêm.
Lý Nghiêm cũng là đầu tiên thấy dung mạo của cô lao công nhỏ bé .
Ồ , nên dung mạo, mà nên khuôn mặt cô , như một con mèo vằn .
Màu phấn nền hợp với cô đến mức nào, đen hơn cổ cô mấy tông, lông mày là hai con sâu róm màu đen, sự tôn lên của lớp phấn nền đen sì đó, lớp trang điểm mặt cô còn lòe loẹt khó tin !
Sao trang điểm thành cái bộ dạng quỷ quái chứ?
Có là lấy mặt làm bảng pha màu ?
Lý Nghiêm đành lòng thẳng, thậm chí khi cô dậy dùng khăn giấy lau miệng, khẽ mấp máy môi mỏng, với Nguyễn Điềm Điềm: “Cô Điềm, lát nữa cô dọn dẹp nhớ đeo khẩu trang nhé.”
Nếu , khuôn mặt sẽ dọa sợ ông chủ của mất.
Chọc giận ông chủ, cả ngày hôm nay công việc của sẽ trở nên khó khăn.
Nguyễn Điềm Điềm ừ hừ đáp lời, ngẩng đầu liền thấy đàn ông cao lớn chân dài tới.
Anh Dực Hàn đến !!!
--- Chương 42 ---
Cô lý do nghi ngờ Dực Hàn đang nhắm cô gái nhỏ tội nghiệp
Hưng phấn hơn cả Nguyễn Điềm Điềm là Lý Nghiêm.
Anh loạng choạng bước tới mấy bước, cố tình chắn Nguyễn Điềm Điềm, để Bạc Dực Hàn thấy vẻ ngoài của cô nhóc .
Khuôn mặt trang điểm thế , sợ là sẽ Cửu gia đuổi khỏi công ty mất.
Ánh mắt Bạc Dực Hàn lướt qua cô nhóc đang xổm ôm hộp cơm , cô đang hoảng loạn lau miệng xong, đeo khẩu trang .
Mặc dù động tác vội vàng, nhưng vẫn thấy ngay khuôn mặt nhỏ như mèo vằn của cô.
Đến mức nào mà ghét khuôn mặt của đến mức trang điểm cái bộ dạng chứ.
Người đàn ông hỏi: “Sao vẫn ăn xong?”
Nguyễn Điềm Điềm đang xổm ở đó ‘y’ một tiếng, vội vàng giải thích: “Ăn xong , em ăn xong ạ!”
“Mau qua đây dọn dẹp vệ sinh.”
Nguyễn Điềm Điềm khẽ ‘ô’ một tiếng.
Cô thu dọn hộp cơm và đồ dùng của , vội vàng xách dụng cụ dọn dẹp theo .
Phòng nghỉ rộng rãi và sạch sẽ, công việc của Nguyễn Điềm Điềm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vốn tưởng rằng cứ thế nhẹ nhàng giải quyết xong là thể chuồn.
Ai ngờ cầm dụng cụ dọn dẹp khỏi cửa, liền gọi .
“Bên , đây.”
Nguyễn Điềm Điềm đầu, khuôn mặt nhỏ bé lớp khẩu trang lộ vẻ ngơ ngác, sững sờ bước về phía .
đàn ông ngay đó lệnh: “Để đồ xuống.”
Cô lời lắm, lẽ cũng là do bình thường cô một sự kính sợ đối với đàn ông , lập tức đặt đồ xuống ba chân bốn cẳng chạy qua.
“Anh... sếp? Có chuyện gì ạ?”
Suýt nữa thì hụt, xém chút nữa thì gọi hai chữ “ Dực Hàn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-57.html.]
Ai ngờ, Bạc Dực Hàn đột nhiên lấy một thỏi mực, “Mài mực, dùng.”
Nguyễn Điềm Điềm: ?????
Cô cây bút máy và lọ mực đặt bên cạnh, nghiên mực trong tay, cả cô đều .
Cô xuyên ?
Cô ảo giác ?
Cái thứ mài mực , chẳng nên là việc của cổ đại ? Hoặc là việc của những già về hưu thú vui tao nhã ở nhà luyện chữ bồi dưỡng tâm hồn...
Cô bây giờ đang làm việc mà!
Anh Dực Hàn cũng đang làm việc mà, bắt mài mực?!
Bạc Dực Hàn thấy cô động đậy, khẽ nâng cằm, “Sao, cô hiểu ? Tôi dạy cô?”
Nguyễn Điềm Điềm như : “Sếp, cái lọ mực , bàn sếp ?”
“Ừm, lát nữa dùng bút lông.”
Bút lông?!
Nguyễn Điềm Điềm nghi ngờ ông chủ lớn hoặc là điên , hoặc là cố tình nhắm cô lao công tội nghiệp nhỏ bé .
Mãi một lúc lâu, cô mới nặn một câu qua kẽ răng: “Vâng, sếp.”
Trời đất ơi, ai mà thỏi mực khó mài đến chứ.
Cô mài ròng rã suốt một tiếng đồng hồ.
Có lẽ là quá mệt, cô còn đặc biệt kéo một cái ghế qua .
Anh Dực Hàn một lời nào, cô liền coi như ngầm đồng ý.
Năm giờ chiều.
Nguyễn Điềm Điềm đồng hồ tường, đầu, thấy chuẩn dậy, mắt cô bỗng sáng rực lên.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Mực trong nghiên chắc đủ chứ?
“Sếp, ông chủ lớn, em thể ạ?”
Anh Dực Hàn hôm nay cũng lạ lùng quá mất!
Bạc Dực Hàn nghiên mực, : “Vội vàng ?”
Nguyễn Điềm Điềm: “...Đây là vấn đề trong phạm vi công việc của em ạ?”
“Đương nhiên .”
Nguyễn Điềm Điềm thở phào một dài.
Đã thì cô thể chọn trả lời mà!
Cô vui vẻ dậy định , kết quả cổ áo đàn ông tóm chặt, cô nữa kéo về ghế.
Lòng bàn tay đàn ông với lực đạo nhỏ ấn chặt lên đôi vai mảnh mai của cô.
“, với tư cách là vợ chồng hợp đồng, vấn đề trong phạm vi vợ chồng của chúng .”
Nguyễn Điềm Điềm xong trong lòng chột hai tiếng.
Anh... phát hiện ?
Cô mơ hồ ngẩng đầu, từ góc của cô chỉ thể thấy đường quai hàm đẽ nhưng căng thẳng của đàn ông.
--- Chương 46 ---