Khác với bệnh viện quý tộc thuộc tập đoàn Bạc gia, bệnh viện là để khám chữa bệnh cho tất cả công dân, chứ chỉ dành riêng cho mấy quý tộc .
Nguyễn Điềm Điềm giật giật khóe miệng.
Chị ơi, đây cũng từng qua mà...
"Họa Họa, cháu đến ?" Trong văn phòng truyền một giọng nam trong trẻo, giọng , nếu hát chắc chắn cũng sẽ .
Nguyễn Điềm Điềm ngạc nhiên đàn ông áo blouse trắng đang bàn làm việc, chồng tài liệu dày đặc.
Anh đeo kính gọng mảnh trông lịch lãm, khi còn một lúm đồng tiền ngọt ngào.
Đẹp trai! Thật sự trai!
Nếu là chú của Hứa Họa, cô suýt nữa nghĩ đây là trai của Hứa Họa, trông chỉ hơn hai mươi tuổi.
Thuộc kiểu trai lớn tuổi thanh tú, tươi sáng.
Người đàn ông thấy họ, hiền hòa, vẫy tay.
Nguyễn Điềm Điềm cũng chằm chằm bàn tay của vị bác sĩ , trắng trẻo thanh tú, khớp xương rõ ràng, ngón tay cũng đến thế.
Cô Hứa Họa kéo đến chỗ , "Chú năm, chú ở đây quá , chú giúp tháo nẹp thạch cao , đó kiểm tra cho nhé, cháu kể tình hình của cho chú !"
"Điềm Điềm, yên tâm, chú năm của trong giới y học về chuyên môn thì tuyệt đối là đỉnh cao, chú là chuyên gia về bệnh di truyền.
--- 《Nhẹ Nhàng Dỗ Dành Tiểu Khóc Nhè Ngốc Nghếch Mềm Yếu》 Chương 24 ---
"
"Chào cháu, chú là Mục Hằng, cháu là Nguyễn Điềm Điềm ?"
Người đàn ông cũng thấy tay cô thương, nên chủ động đưa tay trái .
Nguyễn Điềm Điềm lập tức đưa tay trái bắt tay , ngượng nghịu : "Chào viện trưởng Mục."
"Ôi, cháu khách sáo làm gì, cứ gọi chú là chú năm như cô là ."
"Hả?"
Hứa Họa khoác vai cô an ủi: “Sau cũng là của .”
Cô về phía Mục Hằng: “Thế nào ạ? Cậu Năm?”
Mục Hằng liếc Nguyễn Điềm Điềm, đánh giá cô bé .
Hai phụ nữ cạnh , nếu kỹ, sẽ thấy giữa hai nét tương đồng ở đôi mắt.
Thậm chí còn cảm thấy… Nguyễn Điềm Điềm trông giống chị gái hơn…??
Mục Hằng hắng giọng: “Tùy ý. Cô Nguyễn, mời lối , cho tháo nẹp cho cô .”
Sau khi đưa Nguyễn Điềm Điềm phòng phẫu thuật tháo nẹp, chỗ Hứa Họa: “Chuyện gì ? Cô bé đó…”
“Cậu, cháu nghĩ cô chính là em gái cháu. Hay là… nhân cơ hội , giúp cháu làm xét nghiệm huyết thống nhé?” Hứa Họa lén lút , “Tình trạng bệnh của cô cháu cũng giải thích với , nhà họ Nguyễn quá đáng và tàn nhẫn!”
Mục Hằng kinh ngạc: “Cháu…”
Vừa nãy chỉ vội vàng liếc mắt một cái, mà cũng đồng tình sâu sắc với lời của Hứa Họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-30.html.]
Anh nắm chặt tay: “Tôi sẽ điều tra. mà, sớm với cháu là đừng tùy tiện nhà họ Nguyễn điều tra, kẻo đánh rắn động cỏ, mà cháu cứ .”
Hứa Họa bĩu môi: “Tất nhiên các vội, cháu thì vội lắm chứ. Nhà họ Nguyễn và vụ án em gái cháu mất tích năm đó mối quan hệ lớn như , cháu thể yên .”
“Cháu chỉ làm càn!”
Lúc , Nguyễn Điềm Điềm tháo nẹp xong , tay quả nhiên như cô nghĩ, hồi phục.
Hứa Họa vội vàng nhét một xấp tài liệu báo cáo tay Mục Hằng: “À, Năm, xem những tài liệu , đều là, đều là báo cáo xét nghiệm thuốc mà Điềm Điềm nhà cháu mang về, , xem .”
Hứa Họa Nguyễn Điềm Điềm thấy cuộc chuyện của họ .
Trước khi xác định, cô tiện nhận .
Nguyễn Điềm Điềm rõ ràng thấy cuộc chuyện của họ: “Chị Họa, em , báo cáo xét nghiệm thuốc của chị nhanh thế ?”
“Khụ khụ, đúng .”
“Chị Họa, Viện trưởng Mục, bệnh của em… thật sự cách nào chữa khỏi ?”
Cô tha thiết Mục Hằng.
Trong mắt cô hình như những ngôi nhỏ, trông đáng thương vô cùng.
Mục Hằng ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh của cô bé làm cảm động, trái tim cũng mềm vài phần: “Có cách mà, đợi tối nay xem xong những tài liệu …”
Lúc , điện thoại của Nguyễn Điềm Điềm đột ngột reo lên cắt ngang lời .
Nguyễn Điềm Điềm cầm lên xem, là …?
--- Chương 24 ---
Nguyễn Điềm Điềm kéo kéo vạt áo Năm, ý bảo mau chạy
Hứa Họa thấy tiếng điện thoại reo, ghé sát đầu : “Chồng hả? Anh quan tâm lắm đúng ?”
Nếu thì ngoài thôi cũng gọi điện chứ?
Nguyễn Điềm Điềm lắc đầu: “Làm gì chuyện đó chứ~”
Anh và cô chỉ là lạ thôi mà, chị Họa đang nghĩ linh tinh gì .
Cô cầm điện thoại ngoài .
“Ở ?” Giọng đàn ông truyền đến từ điện thoại, mê hoặc từ tính, quyến rũ vô cùng.
là giọng thể khiến ‘chửa tai’ mà.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nguyễn Điềm Điềm quanh một vòng, hỏi: “Anh, chuyện gì ? Em đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Tối cho đến đón em, gọi video cho ông nội, ông gặp em.”
Nguyễn Điềm Điềm khẽ “ồ” một tiếng.
Quả nhiên là vì ông nội, nếu thì sẽ quan tâm đến cô.
Nguyễn Điềm Điềm cũng đợi bên gì nữa, chủ động dứt khoát cúp điện thoại.
Cô văn phòng, khiến chị Họa và Năm của cô chăm chú.
Hứa Họa hỏi nhỏ: “Sao ? Anh gây rắc rối cho ?”