Bên còn một dòng chữ nhỏ , cựu tiểu thư nhà họ Nguyễn sa cảnh làm đồ chơi cho các đại gia…
Nhìn thấy những thứ , Nguyễn Điềm Điềm sờ sờ trán, chút nghi ngờ.
Cô ngẩng đầu, về phía Đại thúc đang từ phòng của Bạc ông nội .
Ánh mắt nhàn nhạt của Bạc Dực Hàn quét tới, hỏi: “Nhìn gì?”
“Đại thúc, nhà họ Nguyễn… là làm ?” Ánh mắt Nguyễn Điềm Điềm lấp lánh như , gần như là sùng bái Đại thúc.
--- Chương 81 ---
Cô cứu của Đại thúc
Bạc Dực Hàn từ từ ngẩng đầu, khẽ ừ một tiếng, giọng điệu thờ ơ, lười biếng và tùy ý.
Lúc , dáng vẻ của giống như một vị vua ung dung.
Đối với cô, dường như chỉ thuận tay làm một việc mà thôi.
Nguyễn Điềm Điềm cảm thấy trong lòng sự lay động lớn.
Đại thúc đối xử với cô đến ?
Không những ghét bỏ đuôi cá của cô, mà còn thuận tay diệt trừ cả nhà họ Nguyễn giúp cô!
Cứ thế …
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô sợ hãi, cô sẽ thích Đại thúc mất thôi!!!
“Cô ? Chuyện nên vui mừng ?” Bạc Dực Hàn hỏi cô.
Nguyễn Điềm Điềm khẽ ho khan, nhỏ: “, đúng là nên vui mừng…”
Anh từ lúc nào về phía cô, hai ngón tay nhéo cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “ thấy vui mừng mặt cô?”
“Ai , vui mà!” Cô gượng gạo nở một nụ .
Cô vì nhà họ Nguyễn, mà là… chút sợ hãi khi thích Đại thúc.
Thích Đại thúc, đây cũng là chuyện bình thường đúng ? Đại thúc thể thích cô , một năm sẽ, sẽ ly hôn mà!
Nguyễn Điềm Điềm nghĩ gì, lập tức hất tay đang đặt cằm , phi thẳng ngoài.
“Tôi đói !”
Nói xong liền chạy mất.
Ngón tay Bạc Dực Hàn trống rỗng, cảm giác mềm mại của làn da cô vẫn còn lưu nơi đầu ngón tay, khiến chút lưu luyến rời.
Anh trầm tư bóng lưng Nguyễn Điềm Điềm đang phi nhanh, cau mày thật chặt.
Trước đây từng thấy Nguyễn Điềm Điềm dễ hổ như nhỉ?
Hình như chuyến chơi suối nước nóng , cô nhóc càng ngày càng dễ hổ.
…
Thứ Hai, buổi trưa Nguyễn Điềm Điềm ngoài tìm quán ăn lẩu cay.
Thỉnh thoảng ăn một bữa chắc cũng .
Vừa xuống quán lẩu cay thì thấy những xung quanh đang bàn tán gì đó.
“Cặp nam nữ trung niên ngoài đang lôi kéo làm gì nhỉ?”
“Ối giời, phụ nữ và đàn ông , là tiền, ai mà chuyện gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nhe-nhang-do-danh-nhoc-mit-uot-ngoc-nghech/chuong-114.html.]
Vì tò mò, Nguyễn Điềm Điềm trong lúc chờ lẩu cay cũng chút nhàm chán, ngẩng đầu ngoài cửa sổ.
Kết quả…
Hoàn ngờ tới, thấy một gương mặt quen thuộc!
Là của Đại thúc, Tần Vãn Tú.
Bà đang kéo một đàn ông, mắt đỏ hoe.
Chỉ là hai đang tranh cãi chuyện gì, đàn ông trung niên mặc vest lịch sự đột nhiên hất tay bà .
Dáng vẻ của đàn ông trung niên đó, vài phần giống Đại thúc.
Nói thật, từ khi cô gả nhà họ Bạc, cô từng gặp cha của Bạc Dực Hàn, hàng ngày chỉ Bạc ông nội và Tần Vãn Tú.
Người giúp việc trong nhà cũng bao giờ nhắc đến cha của Đại thúc, Bạc Phúc Trạch.
Chỉ cần một cái, Nguyễn Điềm Điềm liền đó thể là Bạc Phúc Trạch.
Chỉ là…
Vợ chồng cãi giữa đường, giống chuyện mà hào môn nên làm chút nào!
Lúc món lẩu cay của cô bưng lên bàn.
Nguyễn Điềm Điềm cầm đũa lên, định tám chuyện ăn, ai ngờ Tần Vãn Tú Bạc Phúc Trạch đẩy ngã.
M nó!
Sao chút phong độ quý ông nào !
Nguyễn Điềm Điềm lập tức đặt đũa xuống phi nhanh ngoài.
Tần Vãn Tú ngã xuống đất, mím môi, hốc mắt đỏ hoe, nhưng bà nén nước mắt, nghiến răng, nhất định chịu để lộ khía cạnh yếu đuối nhất của .
“Anh cứ tìm đàn bà , việc gì chạy đây tìm , thật sự là… còn là đưa ăn, Bạc Phúc Trạch, đúng là một tên khốn nạn!”
Người đàn ông tuy tức giận, định thì thấy một giọng trong trẻo vang lên.
“Mẹ ơi, cứu con với, đàn ông giữa ban ngày ban mặt đánh phụ nữ, mà họ còn là vợ chồng nữa!”
Bạc Phúc Trạch và Tần Vãn Tú đồng thời sững sờ, đầu cô gái xuất hiện.
Nguyễn Điềm Điềm giơ điện thoại qua, “Anh, đừng lộn xộn nhé, hành động của , đánh phụ nữ, bạo hành gia đình đó!”
Bạc Phúc Trạch trừng mắt cô.
Tần Vãn Tú thấy cô, cả đờ đẫn, “Nguyễn Điềm Điềm, cô …”
Sao ở đây.
Bà mất hết thể diện !
Thế mà để Nguyễn Điềm Điềm thấy.
Bạc Phúc Trạch căn bản hề vợ của con trai tên là Nguyễn Điềm Điềm, chỉ chuyện cưới con gái nhà họ Nguyễn, còn tình hình cụ thể thì ông chẳng quan tâm chút nào.
Ông liếc điện thoại của Nguyễn Điềm Điềm, nén cơn giận bỏ .
Nguyễn Điềm Điềm đỡ Tần Vãn Tú dậy, “Dì ơi, dì chứ?”
Cúi đầu xuống, gót chân của Tần Vãn Tú va , là máu.
“Ối, chảy m.á.u , cháu đưa dì đến bệnh viện băng bó nhé?”
Tần Vãn Tú ngẩn ngơ Nguyễn Điềm Điềm.
Bà hiểu…