Tôi đến mặt chồng, khuôn mặt đang hoảng loạn của bà .
“Mẹ. Không vẫn luôn , con làm mất thể diện ? Mẹ thấy thể diện của đáng tiền, đúng ?”
Không đợi bà trả lời, “bộp” một tiếng, đập bản báo cáo trong tay xuống bàn .
“Được, hôm nay chúng sẽ tính toán một chút.”
Mẹ chồng và Thẩm Nguyệt theo bản năng cúi đầu xuống.
Trên trang bìa của bản báo cáo, một dòng chữ in đậm, cỡ lớn, đập mắt họ.
[Báo cáo thẩm định chi tiết về đóng góp gia đình và chi phí hư vinh của bà Vương Cầm trong ba mươi năm].
Tôi đưa ngón tay, chỉ con đánh dấu màu đỏ ở cùng trang đầu tiên của báo cáo.
“Đây là tổng chi phí mà cái nhà bỏ trong ba mươi năm qua vì cái thể diện nực của , một triệu hai trăm bảy mươi ngàn tệ. Khoản tiền , con gọi nó là thuế hư vinh.”
Chị chồng Thẩm Nguyệt khẩy một tiếng, khoanh tay: “Tô Nhiên, cô điên hả? Diễn kịch nghiện ? Còn bày đặt làm cái báo cáo, cô nghĩ cô là ai?”
Tôi để ý đến bất cứ ai, trực tiếp lật sang trang đầu tiên.
“Năm 1991, đơn vị của bà Vương Cầm phân nhà, để giành ban công lớn hơn nhà chị Hoàng đồng nghiệp, bà chủ động từ bỏ phòng ngủ hướng Nam. Khoản thể diện , tính theo giá nhà trung bình thời điểm đó, tương đương một ngàn hai trăm nhân dân tệ.”
Tay bố chồng đang cầm chén , dừng giữa trung.
Tôi ngẩng đầu, ngón tay lướt xuống dòng tiếp theo.
“Năm 2003, con gái dì cả đại học, bà Vương Cầm để tỏ vẻ hào phóng mà mỗi tháng bí mật trợ cấp cho đối phương ba trăm tệ. Ba năm, tổng cộng mười ngàn tám trăm tệ.”
“Năm 2008, đầu tiên gia đình mua xe, bố chồng mua Jetta, bà Vương Cầm kiên quyết mua Passat bản cao cấp, lý do là con trai nhà hàng xóm cũ cũng lái Passat. Chênh lệch giá, sáu mươi bảy ngàn tệ.”
Phòng khách im lặng như tờ.
Chỉ tiếng sột soạt của những trang giấy lật, và tiếng thở ngày càng nặng nề.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt bắt đầu tái nhợt.
Môi Thẩm Hạo mím chặt thành một đường thẳng cứng ngắc.
Tôi tiếp tục .
Linlin
Mỗi khoản lì xì hơn thua giữa họ hàng.
Mỗi bữa tiệc gia đình tổ chức chỉ để khoe khoang.
Từng khoản, từng món và thời gian, địa điểm, nhân vật, tiền.
Mẹ chồng nữa.
Những ký ức bà bao bọc bằng tình , tình , thể diện, giờ đây lột bỏ hết lớp vỏ ấm áp, chỉ còn những con trần trụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nha-chong-trong-the-dien-toi-dat-quy-tac/chuong-6.html.]
“… Năm 2025, để giành suất trường mẫu giáo tư thục cho con trai Thẩm Nguyệt, bà Vương Cầm chuẩn vay tín dụng đen mười vạn tệ.”
Tôi xong điều cuối cùng đóng phần đầu của bản báo cáo .
Sau đó, ngẩng đầu, ánh mắt quét qua cả gia đình đang ngây như phỗng.
Cuối cùng, dừng gương mặt tái mét của chồng.
“Trên đây là tổng chi phí trực tiếp và gián tiếp mà chi trả cho thể diện trong ba mươi năm qua, tổng cộng một triệu hai trăm bảy mươi ba ngàn sáu trăm tệ.”
Một triệu hai trăm bảy mươi ngàn.
Con như một tiếng sét đánh ngang tai, nổ tung trong phòng khách.
Chiếc chén tay bố chồng “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thẩm Hạo nhắm nghiền mắt , yết hầu kịch liệt nuốt xuống một cái.
“Bây giờ, còn thấy thể diện của đáng tiền , ?” Tôi hỏi bà .
Mẹ chồng lảo đảo, gần như vững.
vẫn xong.
Tôi lật sang trang cuối cùng của bản báo cáo.
“Phụ lục: Mô hình dự báo tình hình tài chính gia đình trong mười năm tới.”
Giọng lạnh hơn nãy.
“Dựa thói quen tiêu dùng và mô hình quyết định trong ba mươi năm qua của bà Vương Cầm, nếu can thiệp thì tài sản của gia đình trong mười năm tới…”
Tôi dừng một chút, bà.
“Sẽ về con 0 năm thứ bảy và phát sinh nợ nần năm thứ chín. Lương hưu của , tiền dưỡng lão của và bố sẽ tiêu hết sạch còn một xu. Tuổi già của hai sẽ bất kỳ khả năng chống chịu rủi ro nào.”
Mẹ chồng hít một lạnh, ôm chặt ngực, sắc mặt xám xịt như chết.
“Cái đồ ác độc !”
Chị chồng Thẩm Nguyệt gầm lên, xông về phía .
“Cô lấy quyền gì mà như ! Cô coi chúng là cái gì? Ghi chép từng món một? Cô ý đồ gì!”
Thẩm Hạo bước tới một bước, ghì chặt cô .
Thẩm Nguyệt giãy dụa thoát, mắt đỏ hoe chỉ mắng: “Mẹ thích tiêu tiền cho ! Đó là thương ! Cô là cái thá gì! Một ngoài, đừng ở đây chỉ trỏ!”
Cô tức giận đến mức mất kiểm soát, năng lung tung.
“Tôi dỗ vui, bà cho tiền, đó là điều hiển nhiên! Tốt hơn nghìn cái đồ quái vật m.á.u lạnh chỉ tính toán với nhà như cô!”