Mẹ  hừ lạnh một tiếng: “Đứa bé mới hai tháng, đến thăm cái gì? Thăm bụng ? Cần gì nhiều  đến thăm như ?”
Trần Thuật  tiếng  đột ngột của   làm giật nảy .
Anh   đầu  , phát hiện trong phòng khách  năm sáu  đang , bố   và họ hàng đều  mặt,   kéo khóe miệng nở một nụ  còn khó coi hơn cả : “Bố, ,  hai    thời gian đến nhà ?”
Bố  vẫn còn lý trí: “Chúng    thông gia  trầm cảm, nên đến hỏi thăm tình hình.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Anh ơi,  bố  từ quê lên mà     một tiếng? Cả chú cả bác cả cô cả dì đều đến cả ?”
Trần Thuật nghẹn lời, nhất thời    giải thích thế nào về việc đột nhiên  nhiều họ hàng từ quê của   đến như .
Anh    đánh úp  , chắc  mơ cũng  ngờ bố  và họ hàng nhà  đang đợi sẵn ở nhà.
 lúc , thím của chồng  lên tiếng: “Ôi chao, trùng hợp quá nhỉ, thông gia đều ở đây cả, đúng lúc tiện thể dạy dỗ  con gái nhà .”
“Làm con cái   thể bất hiếu với  già, huống hồ  già còn đang bệnh.”
Mẹ chồng   xong liền bắt đầu diễn kịch. Bà  ôm n.g.ự.c   khỏe: “Con ơi,   nên đến làm phiền hai đứa. Mẹ cũng   dạo    làm  nữa, ngày nào cũng buồn bã, thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ  chếc quách  cho …”
Chị chồng đau lòng ôm lấy  chồng: “Em ơi,  chúng  bây giờ tình trạng  , một  ở nhà là cứ c.ắ.t c.ổ tay, thấy sông là  nhảy,  bên cửa sổ là  nhảy lầu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nha-chong-gia-tao/chuong-2.html.]
Những  khác cũng hùa theo: “ , Thục Phân ở nhà   việc gì là  gọi điện cho     sống nữa,   nhận  bảy tám cuộc .”
“Bệnh trầm cảm ghê gớm lắm, bên cạnh    kề cận chăm sóc,   con dâu đang mang tha i ở nhà, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.”
“Làm    lương tâm chứ,  thể thấy  già bệnh tật là mặc kệ  quan tâm !”
Lý Thục Phân là tên của  chồng.
Tôi liếc  vóc dáng của  chồng, tròn trịa hơn cả nửa năm , trong lòng cạn lời.
Diễn xuất kém cỏi đến  mà nếu   dòng bình luận nhắc nhở,   tin sái cổ và  lừa đến một kết cục bi thảm như  .
Tôi lạnh nhạt : “Thím, cô chú, con  công việc.”
“Có việc thì nghỉ  chứ! Đằng nào sinh con xong cũng  chăm sóc con nhỏ,  chồng  trầm cảm thì cô  thể trông cậy bà  trông con giúp .”
Chị họ  đột nhiên bật  thành tiếng: “Đây là  đầu tiên      trầm cảm mà còn  khắp nơi gọi điện rêu rao là  chếc đấy, bình thường    nhân lúc   ai mà tìm đến cái chếc thôi.”
Trong lòng  ngầm giơ ngón cái cho chị họ.
Bố chồng lập tức  vui, bày  thái độ bề  quát mắng: “Đi  ,  lớn  chuyện mà con chen  làm gì? Đồ   giáo dưỡng!”
Chị họ còn   thêm, nhưng  dì  giữ : “Con gái   đẻ , lời nó  là lời  . Hay là các   giáo dưỡng hơn nhỉ, rõ ràng  con dâu đang mang t hai,  bện h   bệ nh viện tìm bác sĩ khám bệ nh uống thuốc, ngược  còn dắt díu cả nhà đến bắt con dâu hầu hạ, đúng là  từng  thấy!”