Nguyệt Lạc Thương Hải - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:42:01
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một một tượng đôi lam mâu khiếp sợ trợn to của Phục Nghệ từ cao rơi xuống.

Thân thể từng mềm mại giống như một khắc , Trầm Thương Hải cảnh vật mặt đất ngừng phóng đại, đáy lòng hoảng sợ, chỉ điểm tiếc nuối phiền muộn nhàn nhạt.

So với lột da, y thà rằng bản ném tới óc nứt , huyết nhục lẫn lộn, sẽ cái kẻ điên hành hạ. Chỉ tiếc là y đến nay còn nam nhân nọ đến tột cùng Vĩnh Xương vương dằn vặt, còn Phục Nghệ…

Một đôi mắt xanh như biển đột nhiên đập mắt y, cắt đứt bộ suy nghĩ của Trầm Thương Hải. Xu thế rơi chậm y mới ý thức là Phục Nghệ phi phác mà đến, giữa trung tiếp y.

Phục Nghệ cư nhiên sẽ bỏ bức tượng mà cứu y?! Trầm Thương Hải chằm chằm cặp lam mâu , kinh hãi đến quên ngôn ngữ.

Chân chạm đất, Phục Nghệ phía bên —— pho tượng đang gấp rút rơi xuống mặt đất, xiêm y thủy ngân sắc gió thổi bay tứ tán như cự điệp đang lao tới.

Trên lộ đài, cung tiễn thủ giương tên b.ắ.n thẳng đến pho tượng.

Phục Nghệ tiếng động mỉm , bỏ Trầm Thương Hải, hướng nơi tên bay đầy trời bay vút .

Trầm Thương Hải bỗng nhiên hiểu dáng vẻ tươi của Phục Nghệ, băng lãnh nhưng cái gì cũng làm , chỉ thể mắt mở trừng trừng Phục Nghệ ảnh huyền hắc sắc vọt mưa tiễn dày đặc.

Đã dùng tốc độ nhanh nhất tưởng tiếp pho tượng, nhưng mà Phục Nghệ đúng là vẫn còn chậm một nhịp.

Bức tượng sứ sượt qua đầu ngón tay Phục Nghệ rơi mặt đất ——

Tâm nam nhân liền nương theo âm hưởng thanh thúy vỡ tan, trong chớp mắt bể thành trăm nghìn phiến.

“Không——!” Phục Nghệ quên hết tất cả rống to hơn, cả nhào lên dùng thể của chính bao trùm trụ lên mảnh sứ phân tán.

“Vô Song! Vô Song!” Hắn cẩn cẩn dực dực cầm lên khuôn mặt từ tượng vỡ thành mấy khối, đỏ mắt.

Mưa tên trùng trùng b.ắ.n lên lưng , hồn nhiên , càng thêm cố sức áp sát xuống từ phiến, chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau đến mức như tim hái , gào thét điên cuồng nhưng tràn miệng chỉ là tiếng thỏa mãn thê lương: “Vô Song, là , thể sớm một chút tới cứu ngươi. Lần rốt cục thể cùng ngươi… Hắn cùng ngươi, sẽ cùng ngươi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-52.html.]

Giết Hạ Lan Hoàng chôn cùng Vô Song là tâm nguyện thực hiện , bất quá thể cùng Vô Song ở địa phủ tương phùng cảm thấy mỹ mãn.

Một tiễn b.ắ.n trúng cái ót Phục Nghệ, lưng giật giật đó tái vô động tĩnh. Máu tươi đỏ sẫm mái tóc đen mất trật tự chảy , chầm chậm rơi xuống mặt đất.

Trầm Thương Hải kinh ngạc tất cả phát sinh cực nhanh mắt, một thoáng qua đối với y như trải qua nhất sinh nhất thế.

Sớm dự liệu Phục Nghệ sẽ gặp bất trắc nhưng y nghĩ tới bản là hung thủ gián tiếp hại c.h.ế.t Phục Nghệ. Nếu như Phục Nghệ tới cứu y, thể che chở từ tượng tránh mưa tiễn tập kích.

Nếu như…

Hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung tự hỏi, ký ức tựa hồ về trở cái ngày hoa phiêu bay đình viện. Phục Nghệ một tay khinh lau nước mắt y, một bên : “Trầm Thương Hải, đáng để ngươi vì rơi lệ…”

Nước mắt nóng hổi rốt cục tràn mi, tích lạc bụi bặm.

“Hô” một tiếng, tay áo mang theo kình phong, Vĩnh Xương vương từ lộ đài nhanh nhẹn nhảy xuống bên cạnh Phục Nghệ nhẹ nhàng đá hạ, Phục Nghệ hề phản ứng, Vĩnh Xương vương khỏi to, lẩm bẩm: “Phục Nghệ, họ Phục ngươi đều si tình thành tính, cũng đương quốc quân đích liêu.

“Bắn Nguyệt quốc sớm muộn gì cũng hủy tay ngươi, bằng do Vĩnh Xương tới tiếp quản. Con mắt ngươi cũng để hảo hảo cất giữ ba, a!”

Giữa ngón tay hàn quang chợt lóe nhiều hơn một chủy thủ sắc bén.

Đang xoay khoét mắt Phục Nghệ, Trầm Thương Hải phía hô lớn: “Thương Tịch Tuyệt, ngươi dừng tay!”

Vĩnh Xương vương chậm rãi xoay , thấy Trầm Thương Hải tay cầm một mũi tên sắc nhọn, đầu mũi tên để gương mặt.

“Ngươi nếu tái vũ nhục t.h.i t.h.ể Phục vương, lập tức tự hủy dung, cho dù ngươi đem bầm thây vạn đoạn cũng chiếm miếng da chỉnh ngươi .” Trầm Thương Hải mặt lệ ngân vẫn còn ẩm ướt, thanh âm trở nên bình tĩnh gì sánh , thẳng Vĩnh Xương vương, ánh mắt ăn cả ngã về .

“Ngươi dám uy h**p bản vương!” Vĩnh Xương vương trong giọng lành lạnh toát vài phần căm giận bất bình vô pháp quên: “Ngươi thực sự quan tâm Phục Nghệ như ? Vậy ngươi coi “” là gì?”

Hắn? Trầm Thương Hải ngẩn mới tỉnh ngộ lời Vĩnh Xương vương chính là chỉ nam nhân nọ. Ngay lúc y đang thất thần, Vĩnh Xương vương hùng hổ tới, lạnh : “Ngươi tâm ý đều là Phục Nghệ, bản vương liền thành ngươi, tiễn ngươi cùng Phục Nghệ cùng hạ hoàng tuyền.”

Loading...