Nguyệt Lạc Thương Hải - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:41:18
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trầm Thương Hải mới ăn chút cháo mạch từ sáng sớm, đến bây giờ ngay cả nước cũng uống, xác thực chút đói bụng, nghĩ thầm Thiên Hộ nếu như gia hại y căn bản là cần tốn nhiều sức, sẽ hạ độc trong thức ăn, liền yên tâm ăn uống.

Thiếu Nhai một bên y, chờ Trầm Thương Hải buông chiếc đũa, : "Trầm công tử, ngươi hỏi sẽ xử trí ngươi như thế nào ?"

Trầm Thương Hải cầm lấy khăn sạch trong khay lên lau miệng, đối với Thiếu Nhai nhàn nhạt : "Thương Hải nếu trở thành tù nhân, sinh tử tất cả đều trong tay ngươi, hỏi nhiều cũng vô dụng."

Thiếu Nhai thiêu mi, chân chính tỉ mỉ quan sát nam tử văn tĩnh màng danh lợi , : "Ta Khúc khách Bắn Nguyệt vương đối với Trầm công tử ngươi bội thi sủng ái. Ha hả, Trầm công tử định lực như thảo nào Bắn Nguyệt vương đối với ngươi phần coi trọng."

Trầm Thương Hải ngẩn . Phục Nghệ vì dẫn xà xuất động, sáng sớm cố ý ôm y hồi phủ, xuất hiện mặt đông đảo các tướng sĩ, mất bao lâu cư nhiên ngay cả binh sĩ phổ thông như Khúc Khách cũng tin đồn. Nghe khẩu khí Thiếu Nhai hiển nhiên là nghĩ y cùng Phục Nghệ quan hệ mập mờ, sắc mặt khỏi ửng đỏ.

Thiếu Nhai thấy thế liền ha ha : "Khúc Khách làm việc l* m*ng, bất quá mang Trầm công tử đến cũng coi như lập đựơc đại công, so với Vân Phi mạnh hơn nhiều." Hắn đem Trầm Thương Hải về giường, ánh mắt lóe lóe, bỗng dưng từ vạt áo Trầm Thương Hải xé xuống một mảnh vải nhỏ.

Trầm Thương Hải theo bản năng lui về phía trốn, Thiếu Nhai cũng dài đem miếng vải cất trong ngực, thu thập chén đĩa ly khai gian nhà.

Nghe ngoài cửa tiếng bước chân lưu động, Trầm Thương Hải trùm kín chăn lông, nhíu chặt hai hàng lông mày. Vốn tưởng rằng Vân Phi vì lợi mà tối mắt, dùng thuốc độc g**t ch*t Phục Nghệ cướp Bắn Nguyệt quốc, nhưng theo như Thiếu Nhai thì Vân Phi tám chín phần là cấu kết với Hạ Lan hoàng triều, đầu độc chủ sự thể thiếu Thiếu Nhai ở lưng trợ giúp.

Bên Phục Nghệ còn bao nhiêu như Vân Phi, Khúc Khách ẩn núp... Trầm Thương Hải một trận thất thần, cuối cùng nhắm mắt ép buộc chính giấc ngủ. Nghĩ nhiều hơn nữa cũng cải biến tình hình lúc , bằng dưỡng đủ tinh thần, lấy bất biến ứng vạn biến.

Chương 5

Cây nến cháy vẻn vẹn một đêm, đến tận khi ánh bình minh chiếu rọi rốt cục cũng tắt, màu khói xanh nhạt phiêu đãng vấn vương.

Phục nghệ trong tay nắm những mảnh sứ vụn, vẫn pho tượng thật lâu. Hai tròng mắt nhân ảnh nương theo tia sáng trong phòng ngừng biến ảo lưu chuyển, tựa như một đôi ma mâu của nọ trong trí nhớ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-22.html.]

"Vô Song..." Hắn kìm lòng đậu vươn tay v**t v* bức tượng nơi cổ tay gãy, nghiêm nghị : "Xin , là bảo vệ ngươi ."

Pho tượng tự nhiên là khả năng trả lời , càng thể biểu đạt bất luận cảm xúc gì, nhưng mà trong lòng Phục Nghệ như tràn ngập hổ thẹn.

Ái nhân mặt , dùng hết thủ đoạn mới cầu cùng Quân Vô Song lưỡng tương tư thủ, cho rằng bằng tất cả binh lực Bắn Nguyệt quốc thể giúp Vô Song đạt tâm nguyện tọa ủng thiên hạ, kết quả Quân Vô Song vì cứu mà táng trong băng tuyết...

Hắn hận cái kẻ b.ắ.n c.h.ế.t Vô Song- Hạ Lan hoàng Đoạn Hồng Trần, cũng thể chính mới là hung thủ hại c.h.ế.t Vô Song?

Tay hung hăng nắm chặt mảnh sứ vụn, trong phút chốc m.á.u tươi nhỏ xuống mặt đất, thở hào hển nặng nề nhưng vẫn buông tay. Chỉ đau nhức nơi da tróc thịt bong mới thể làm tạm thời quên vết thương cùng hối tiếc trong lòng.

Nếu sớm kết cục thà rằng buông tay. bây giờ cái gì cũng quá muộn, vãn hồi tính mệnh Vô Song. Hắn bây giờ dựa ý niệm báo thù làm thuốc gây tê chính , thế nhưng khi báo thù sẽ ?

Cho dù thể sống nốt những ngày còn , cũng mất cái từng cùng dắt tay sóng vai, cùng cùng hưởng vạn dặm sơn hà cẩm tú.

Hắn suy sụp tựa đầu vai pho tượng, yên lặng nhấm nuốt cảm giác vô tận khổ sở thẫn thờ cho đến khi ngoài phòng tiếng bước chân từ xa vội vội vàng vàng truyền đến. Phục Nghệ nhất chỉnh thần sắc, khôi phục biểu tình băng sơn lạnh lùng vạn năm, xoay mở cửa.

"Chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi Thỉ Nha ngoài cửa.

"Là Trầm công tử —— "

"Đều kêu ngươi ném về trong tuyết ? Ngươi cầu tình?"

Phục Nghệ cáu cắt đứt lời Thỉ Nha, nhưng nghĩ cũng mệnh lệnh của ngày hôm qua cơn thịnh nộ đối với Trầm Thương Hải mà xác thực chút quá phận, lập tức cau mày : "Quên , ngươi sai đưa trở về Ung Dạ tộc, tái tặng kèm mười con tuấn mã làm lễ vật an ủi. Ngày gặp Ung Dạ vương còn chỗ ăn ."

Loading...