Chuyện ngày hôm qua còn đang lo lắng, hôm nay biến thành hiện thực. Lệ Cơ đối mặt với ánh mắt đồng tình lập lòe của thẹn tức giận, mặt sung huyết đỏ bừng, cắn môi khỏi đại sảnh.
Người giật nhất kỳ thực là Thỉ Nha. Vẫn cho rằng Phục Nghệ đối với Trầm Thương hải ba phen mấy bận mở miệng chống đối vô cùng thành kiến, nghĩ tới...
Nam tử tao nhã tấm lòng rộng mở đại vương coi trọng đến tột cùng là họa duyên? ... Hắn sợ run nửa ngày mới giậm chân nội viện.
Trong phòng ngủ Phục Nghệ, tia sáng ám.
Tấm vải đen tuyền giường rủ xuống mặt đất, đem bộ phòng ngủ chia làm hai nửa.
Thỉ Nha quỳ hắc trù, thở mạnh cũng dám.
Một lúc lâu , Phục Nghệ thanh âm từ tính thâm trầm hắc trù vang lên, mang theo đạm chế nhạo: "Ngươi xông tới chính là vì Trầm Thương Hải cầu tình, đừng trêu đùa ?"
Thỉ Nha kiên trì : "Đại vương, trong lòng ngươi nhớ tới cũng Trầm công tử, đại vương hà tất tổn thương y?"
Hắn xong liền đón chờ cơn giận dữ từ Phục Nghệ. Ai ngờ đợi hồi lâu, hắc trù chỉ trầm mặc . Hắn trái thấp thỏm bất an hẳn lên, thử thăm dò gọi đại vương.
Người phía rèm tựa hồ khẽ một tiếng: "Ta tự chừng mực. Ngươi ngoài ."
Nói đến mức , Thỉ Nha cũng lưu nữa, khom rời khỏi phòng Phục Nghệ.
Trầm Thương Hải ăn xong một chén cháo mạch, nhắm một chút rượu, gọi v.ú già đem giấy và bút tới g.i.ế.c thời gian, cửa phòng đột nhiên "phanh" một tiếng phá khai.
Một tuổi trẻ kéo cái chân thương hướng y trợn mắt , vẻ mặt đầy sát khí.
"Vân tướng quân, ngươi tới đây?" Vú già tiến lên đón kinh ngạc hỏi, một khắc liền Vân Phi hung hăng đánh một quyền bất tỉnh mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-18.html.]
Vân Phi hèn mọn đánh giá Trầm Thương Hải luân y: "Ngươi thật thức thời, cư nhiên câu dẫn đại vương. Cho rằng đại vương phía làm chỗ dựa thì dám động thủ ?"
Hắn cầm lấy ngọn nến cháy hơn non nửa bàn, cố ý mặt Trầm Thương Hải lay động, nhạt hai tiếng: "Chỉ cần ngọn nến cũng thể đem ngươi đốt cháy. Các tướng sĩ chỉ cho là do ngươi cẩn thận đánh rơi nến dẫn đến phát hỏa."
Trầm biển cả chăm chú chúc diễm mắt, bình tĩnh : “Lệ Cơ phu nhân hận đoạt tâm Phục vương, sai ngươi tới g.i.ế.c ? Nghĩ Lệ Cơ phu nhân như nhàn thục, lòng hẹp hòi ác độc như ."
"Ngươi im miệng!" Vân Phi mẫu mất sớm, đều do một tay trường tỷ Lệ Cơ dạy lớn, đối với tỷ tỷ kính trọng cực kỳ. Nghe Trầm Thương Hải lời gièm pha khỏi giận dữ: "Tỷ tỷ nàng chính là lòng quá mềm yếu, hiểu tranh thủ tình cảm, bằng sớm làm vương hậu Bắn Nguyệt quốc."
"Thật ?" Trầm Thương Hải nhưng khẽ mỉm như thấu tình đời: "Cho nên ngươi hạ độc đại bổ tề của Phục vương, mưu hại Phục vương? Phục vương nếu qua đời, Lệ Cơ phu nhân hôm nay chính là nhất quý nhân trong hậu cung, nhận nuôi con bên dòng chi thứ Phục thị kế vị, Vân gia liền thể một tay che trời, nắm giữ quyền lực Bắn Nguyệt quốc. Vân tướng quân, đúng ?"
Vân Phi tay cầm chân nến run lên, hai đầu lông mày xẹt qua vài phần ngoan sắc (sắc mặt ngoan độc), gượng : "Ngươi quả nhiên thông minh, giữ sớm muộn cũng phá hư đại sự của ."
Hắn hất tay, đem ngọn nến ném về phía Trầm Thương Hải.
Mắt thấy ngọn nến gần rơi xuống xiêm y Trầm Thương Hải, một lưỡi đao mỏng như lá liễu phút chốc từ phía màn trướng b*n r*, giữa trung đánh rơi ngọn nến.
Một bàn tay khớp xương hữu lực chậm rãi xốc tấm rèm lên.
Phục Nghệ xếp bằng ở đầu giường, hai tròng mắt băng lam dày đặc làm Vân Phi gương mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên nụ tà khí. "Dựa vài phân độc dược trộn lẫn bổ tề cũng đòi hạ gục bản vương, độc chiếm thiên hạ Phục gia sửa thành họ Vân? Vân Phi, ngươi cũng nghĩ quá đơn giản ."
"Các ngươi?" thấy Phục Nghệ xuống giường về phía , Vân Phi lúc mới từ trong kinh hãi giật tỉnh giấc hồn, ý thức bản rơi cạm bẫy của Phục Nghệ cùng Trầm Thương Hải.
Hai nhất định sớm phát giác đại bổ tề hạ độc, đối nổi lòng nghi ngờ, nhưng mặt vẫn diễn trò , kích thấp thỏm khí táo, mấy câu Trầm Thương Hải moi lời thật.
Giết vua bằng thuốc độc tội thể thứ, rõ ràng Phục Nghệ đối với địch nhân thủ đoạn bao nhiêu độc ác, nếu bắt c.h.ế.t thì cũng lột da. Vừa nghĩ tới đó, Vân Phi tim gan nhói lên, rút yêu đao hướng mặt Phục Nghệ sức ném, chỉ mong thể ngăn trở bước chân Phục Nghệ tới gần, còn đầu hướng ngoài phòng chạy.
Hắn khó khăn, căn bản đào thoát. Vừa tới cửa chợt tiếng "Leng keng" phía , yêu đao Phục Nghệ đánh rớt.