Tôi  qua phòng khách và cửa sổ vòm nơi ai đó,  lẽ là Gemma,  chống đỡ một bức tranh về khu vườn Thornhill. Cảnh tượng chính xác là những gì  từng thấy khi   ngoài cửa sổ nhà  .
 
Mẹ và  thường cuộn tròn với gối và chăn và  truyện cổ tích khi trời mưa bên ngoài. Mọi thứ dường như luôn kỳ diệu hơn khi trời mưa, giống như các phù thủy và bà tiên đỡ đầu  nhiều khả năng xuất hiện từ trong rừng khi sương mù bao phủ mặt đất  một trận mưa lớn. Ngực  đau nhói như thường lệ khi  nghĩ về .
 
Khi chúng  mất bà,    ai để  chuyện. Bố  quá đau buồn, và  duy nhất   thể thực sự  chuyện về bà  rời   lâu  khi bà mất.
 
Trời ơi, lâu lắm    nghĩ đến Logan. Hồi đó   và Adam là trợ lý nghiên cứu của bố .
 
Adam luôn  vẻ…  thể với tới,  thể đạt tới. Anh   bao quanh bởi các nữ sinh,  trai vàng mà   đều  .  Logan thì trầm tính, chăm chỉ. Anh  học đại học bằng học bổng và tận tụy với việc học. Giống   nhiều.
 
Vì , chúng  học cùng  và trong những buổi học đêm muộn và đôi khi trong phòng thí nghiệm, chúng  trò chuyện. Tôi mới mười chín tuổi và   hai mươi tám tuổi nhưng khoa học là ngôn ngữ chung. Và    về  và  thứ chúng  đang cố gắng làm để cứu .
 
Tôi ước gì   thể  chuyện với   ngay bây giờ. Anh  sẽ  cách giải thích cho  hiểu. Bố luôn đối xử với  như một đứa trẻ nhưng Logan  đối xử với  như một  ngang hàng. Tôi   tổn thương khi   đột nhiên rời  mà   lời tạm biệt, nhưng rõ ràng là     một vị trí thực tập  tiến sĩ   ở bên  đất nước và  rời  ngay lập tức.
Mọi  rời  và làm bạn thất vọng. Có vẻ như đây là bài học mà  đáng lẽ  học sớm hơn nhiều so với bây giờ nhưng  đoán là   bướng bỉnh đến cùng. Tôi  lưng  với cửa sổ và đẩy lên cầu thang. Tôi  còn là trẻ con nữa.
 
Cuối cùng  cũng đến cửa nhà Bố và dừng . Tim  đập thình thịch. Trời ơi,  đang làm gì ở đây ? Bởi vì mặc dù  nhiều    làm  thất vọng trong cuộc đời, Bố  bao giờ làm thế. Và  thể  những lời giải thích khác… đúng ? Ý  là,  ,  một   trống  giải thích  trong hồ sơ kế toán.  Bố  bao giờ giỏi với những thứ như thế.
 
Anh  là một  trai phòng thí nghiệm giống như . Anh   thể cũng chẳng  gì về tất cả những điều . Vâng,     là CEO, nhưng điều đó   nghĩa là   ai lợi dụng một ông già… Tôi nên quan tâm nhiều hơn đến  bộ công ty từ lâu  khi   đột quỵ. Trời ơi, làm    thể để   gánh vác  bộ gánh nặng? Con gái kiểu gì mà  làm thế?
 
 giờ   ở đây và chúng  sẽ cùng  giải quyết. Dù chuyện  là gì. Bất kỳ ai đang cố gắng phá hoại công ty của chúng . Tôi hít một  thật sâu  đẩy cửa bước .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-12-nho-ve-logan.html.]
Bố đang  một cuốn sách dày, nhưng ông  lên khi  bước  và khuôn mặt ông ngay lập tức sáng lên. Mái tóc muối tiêu của ông giờ  bạc trắng và  vẫn  bao giờ quen  với việc  thấy ông   giường bệnh mà chúng   lắp đặt trong phòng ông, với những máy móc liên tục theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của ông.
 
“Daphne.” Ông đặt quyển sách sang một bên. “Bố  ngờ hôm nay  gặp con. Có chuyện gì ?”
 
"Bố ơi,  vấn đề ." Tôi vội vã chạy đến bên giường bố, cố gắng lờ  cảm giác bất an khi thấy những  đổi ở bố. "Có   ăn cắp của công ty. Hay gì đó. Con    giải thích thế nào về những gì con đang thấy.  con cần bố giúp con tìm  sự thật, nếu  chúng  sẽ gặp rắc rối."
 
Tôi bắt đầu trải những tờ giấy  giường của bố nhưng khi  ngước  lên khuôn mặt bố thì khuôn mặt ông  trở nên xám xịt.
 
"Bố?" Tay  bắt đầu run rẩy. Ông    vẻ ngạc nhiên. Ông   hề ngạc nhiên chút nào về những gì  đang cho ông  xem.
 
“Con   ?”
 
Flowers
Ông    gì cả, chỉ  xuống đùi .
 
Cổ họng  nghẹn . Không. Không, , . “Bố ơi,  với con rằng đây chỉ là  kế toán thôi. Không thể nào là sự thật . Bố … Ý con là, bố  thực sự bán bằng sáng chế.”
 
"Ai  với con thế?" Ông  ngẩng đầu lên với một biểu cảm  khuôn mặt mà   từng thấy  đây. Ông  trông  điên loạn,  tức giận và  sợ hãi cùng một lúc.
 
"Bố ơi!" giọng  nghẹn ngào. "Có chuyện gì ? Làm ơn. Bố   cho con ."
 
Bàn tay của bố  giơ  và kẹp chặt lấy cổ tay . "Để tao yên , Daph. Đi . Đi ngay."