CHƯƠNG 7: ANH LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI... NHƯNG EM LẠI MUỐN ÔM ANH
Ba ngày .
Vết thương của Dạ Thiên Kỳ khô máu, nhưng từ hôm , càng quấn lấy Mộc Kha như bóng với hình.
Hắn hỏi gì thêm về phận thật của cô. Chỉ dùng hành động mà “ép cung” mỗi đêm.
“Anh mệt ?” – Cô gắt, mồ hôi nhỏ giọt, thể mỏi rã rời khi chiếm hữu gần như mỗi đêm, để cô thời gian thở.
Hắn ghé sát tai cô, thầm thì:
“Chỉ cần em còn ướt khi chạm , thì mệt.”
“Dạ Thiên Kỳ, đồ điên…”
“Ừ. Tôi điên vì em .”
Đêm đó, cô lén bám theo .
Cô phát hiện biến mất khỏi Dạ phủ canh ba, hề mang theo hầu hộ vệ.
Bản năng đặc vụ trỗi dậy, Mộc Kha bám theo từng bước qua những con hẻm tối, men theo đường hầm bí mật dẫn núi.
Và … cô thấy.
Giữa bóng đêm dày đặc, trong khu rừng rậm gần vách đá, là một căn mật thất ngầm lòng đất. Ánh lửa lập lòe từ đuốc treo quanh, phản chiếu những gương mặt bịt kín mặt, mặc hắc y.
Ở giữa… là Dạ Thiên Kỳ, đang bàn dài chất đầy vũ khí.
“Tiến hành kế hoạch ám sát ba lãnh chúa vùng Tây.” – Hắn lệnh, giọng lạnh buốt như tử thần.
“Ngoài , kẻ nào dám động đến nữ nhân của – g.i.ế.c cần báo cáo.”
Dạ Thiên Kỳ… là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ? – Mộc Kha sững .
Cô từng là đặc vụ cấp cao của tổ chức Bóng Đêm – nên hơn ai hết, cô hiểu cái danh “thủ lĩnh ngầm” khủng khiếp đến mức nào. Một kẻ như đơn giản là tổng tài lạnh lùng tình nhân cuồng si… mà là một kẻ g.i.ế.c chớp mắt.
Và cô – là đang ôm mỗi đêm… nuốt trọn thiếu một tấc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nghien-em-roi-vist/chuong-7-anh-la-ke-giet-nguoi-nhung-em-lai-muon-om-anh.html.]
Cô ngủ với quỷ…
💠 Trở về Dạ phủ
Cô về , giả vờ ngủ, tim đập loạn.
đầy nửa canh giờ , về. Mùi khói và m.á.u nhè nhẹ vẫn còn vương áo .
Hắn gì, chỉ lẳng lặng cởi y phục, chui chăn, kéo cô lòng.
Cô nhắm mắt, thở hỗn loạn.
“Đừng giả vờ nữa.” – Hắn khẽ , bàn tay lướt từ cổ vai xuống n.g.ự.c cô.
“Anh… g.i.ế.c .” – Cô bật thốt.
Hắn khựng .
Một khắc , thì thầm: “Ừ.”
“Vì với ?”
“Vì em đặc biệt. Em giống Mộc Dao. Và … đang em thuộc về thế giới tối tăm của .”
Cô nghẹn lời. Từng câu như rót thẳng linh hồn cô – đáng sợ, ... mê hoặc.
“Em là bóng tối như , ?” – Hắn cắn nhẹ cổ cô, thì thầm như thôi miên.
“Em em sợ… để dạy em cách yêu một con quỷ.”
Hắn lật cô , đè xuống, nữa chiếm hữu cô như khắc dấu lên từng tấc da thịt.
Lần , cô phản kháng.
Cô chỉ nhắm mắt, cảm nhận sự cuồng dại đó… và thì thầm trong lòng:
Dù là ác quỷ… em vẫn ôm .
🔥 Khi quá khứ sát thủ của cô gặp hiện tại đẫm m.á.u của … liệu yêu thương cứu rỗi nổi hai linh hồn tăm tối?
Hay họ sẽ cùng rơi xuống vực sâu… mà vẫn mỉm ?