Giọng dịu dàng của Alice vang lên bên tai, Mễ Yên kìm nữa, ôm lấy cô nức nở.
“Huhu, Alice, cảm ơn , huhu.”
Sự an ủi hiệu quả hơn nhiều so với lời suông, Mễ Yên đột nhiên cảm thấy, tất cả những điều lẽ đều là ảo giác của cô.
Mọi đều tin tưởng cô, cô cũng nên kiên định tin tưởng bản , đừng ôm đồm những chuyện liên quan.
Alice nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Yên Yên, em thể nghĩ thông suốt, vui.”
May mà hôm nay cô đến, phát hiện tình trạng của Mễ Yên, nếu cứ tiếp tục như , cơ thể cô sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.
“Bên cạnh em, gia đình bạn bè, giao tiếp với , đừng tự nhốt , cố gắng bước khỏi cánh cửa đó.”
Sự áy náy giống như một chiếc lồng, giam giữ Mễ Yên ở bên trong.
“Đừng sợ hãi, hãy đối diện với nó, vượt qua nó.”
Kiến thức tâm lý học của Alice học suông, khi trò chuyện với cô , trạng thái của Mễ Yên hơn hẳn.
Mễ Yên hít sâu một , “Mình gọi cho Nguyệt Thần, cô chắc chắn lo lắng cho và Oánh Oánh.”
Hai ghế dài bên đường, dáng vẻ thư thái.
“Lạ thật, điện thoại của Nguyệt Thần gọi nhỉ, đang tắm ?”
Mễ Yên lẩm bẩm, gọi thêm nữa, vẫn thể kết nối.
Alice tin tưởng Diêu Khê Nguyệt, vỗ vai cô, “Có lẽ đang bận, chúng về nhà thôi.”
Nguyệt là phụ nữ thể bình an vô sự trong mưa b.o.m bão đạn, cùng lắm chỉ là nhận điện thoại mà thôi.
Không cần quá lo lắng.
Mễ Yên nghĩ cũng , Diêu Khê Nguyệt trong ấn tượng của cô là năng, thì đợi về nhà gọi .
Ngày hôm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ngay-kham-thai-bach-nguyet-quang-cua-anh-ve-nuoc-co-duy-nhat-pho-canh-than/chuong-739-doi-dien-van-de.html.]
Mễ Yên lo lắng thức dậy xuống lầu.
Mọi trong nhà họ Mễ đang ăn sáng ở bàn ăn. Đây là đầu tiên Mễ Yên xuống lầu ăn sáng trong thời gian , những khác đều bất ngờ, lẽ nào Yên Yên nghĩ thông suốt ?
Mễ Kha nghĩ, Alice cũng chút tài năng, tối hôm qua với là đưa ngoài dạo một chút, hôm nay trạng thái của Yên Yên hơn thấy rõ bằng mắt thường.
Người giúp việc mang bữa sáng bàn, Mễ Yên uống một ngụm sữa đậu nành nóng, sự ấm áp lan tỏa từ dày khiến cô thoải mái nheo mắt .
Mẹ Mễ cẩn thận hỏi: “Yên Yên, hôm nay thời tiết , con cùng ngoài dạo ?”
Vừa dứt lời, điện thoại Mễ Yên vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, cô vui mừng mở , một cái ném điện thoại lên bàn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mễ Kha cầm điện thoại lên, tin nhắn hiển thị màn hình.
“Là tin nhắn từ phía nhà họ Lận.”
Anh dùng sức đập bàn, “Rõ ràng Yên Yên làm, cứ đổ oan cho khác, thật sự coi nhà họ Mễ dễ bắt nạt .”
Mẹ Mễ kéo tay , ánh mắt hiệu với Mễ Yên, mở lời:
“Chẳng qua là đứa bé mất vô ích thôi. Nhà họ Bùi cô dám đụng, nên chọn nhà họ Mễ dễ đối phó.”
Đương nhiên, nhà họ Mễ cũng là để mặc cho khác bắt nạt.
Mẹ Mễ nhớ Lận Thi Kỳ đến, đúng là một nhà thì cùng một cửa, cả nhà đều hổ.
“Yên Yên con cần lo chuyện , bọn sẽ xử lý .”
“Ăn xong, cùng em đến bệnh viện thăm Diệp Liên , em chuyện trực tiếp với họ.”
Mễ Yên c.ắ.n lớn miếng sandwich trong tay, còn né tránh vấn đề nữa.
“Em xem họ gì, làm gì.”
Gia đình họ Mễ , ánh mắt lộ vẻ an ủi, Yên Yên thể nghĩ như , chứng tỏ cô bé trưởng thành .
“Chỉ là em vẫn liên lạc với Nguyệt Thần. Anh, liên lạc với Nguyệt Thần ?”
________________________________________