Ném nhầm tú cầu - Chương 11-15
Cập nhật lúc: 2025-12-27 12:47:06
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Khi chuẩn cùng các mỹ nhân bàn bạc đối sách thì bọn họ đồng loạt phản bội mà bỏ chạy.
"Quận chúa, Nam Phiên vương bao giờ thèm chúng lấy một cái, lấy vinh hoa phú quý chứ? Thà làm cho Hoa tiểu công t.ử còn hơn."
Chẳng còn cách nào khác, đành tìm Hoa Thận.
Ta chống mắt lên hỏi: "Ngài ở đất phong tiểu ? Đã con ? Năm nay bao nhiêu tuổi ?"
"Không , nàng cứ yên tâm."
Nghe câu lòng đau thắt , đập bàn phắt dậy: "Bất hiếu ba, con là lớn nhất, ngài thế mà bảo yên tâm?"
Hoa Thận mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, đôi lông mi rủ xuống rõ mồn một, y ghé tai thì thầm: "Kinh thành cũng giám sát , về đất phong hẵng bàn chuyện con cái."
Ta chán nản vò rối cổ áo y: "Không , đợi ."
Mỗi tháng đều dựa t.h.u.ố.c giải do Thái hậu gửi tới để duy trì mạng sống, thể theo y về nơi đất phong cách xa nghìn dặm .
"Tại đợi ?" Trong đôi mắt đen láy của Hoa Thận lóe lên một tia u tối.
Hỏng , y nghi ngờ .
Ta vội vàng làm vẻ thẹn thùng, đ.ấ.m đấm n.g.ự.c y: "Ngài... ngài đoán xem."
Để khiến y sắc làm mờ mắt, áp sát lồng n.g.ự.c y: "Tiều Tiều thích ngài mà."
Hoa Thận ánh trăng, nhẹ nhàng ôm lấy .
"Ta xử lý xong chuyện Hoàng thượng giao phó sẽ đưa nàng về đất phong, đến lúc đó sẽ dạy con chúng cưỡi ngựa đ.á.n.h trận."
Có lẽ vì ánh trăng quá đỗi dịu dàng, tim bỗng đập nhanh như sóng triều, phiền muộn nghĩ đến chất độc trong .
Ta nhanh hơn một chút, lấy t.h.u.ố.c giải mới .
Trong thư phòng ánh đèn lung lay, thử kéo kéo cổ áo Hoa Thận, thẹn thùng cúi đầu, chủ động hôn lên môi y.
Củi khô lửa bốc, y nhanh chóng động tình. Trên án thư, nghiên mực gạt rơi xuống, phát tiếng động trầm đục.
Hoa Thận thở hổn hển, chỉnh xiêm y cho , ném khỏi thư phòng.
"..."
Kẻ trêu chọc đến mức ý thức chẳng còn mấy như cảm thấy sỉ nhục nặng nề.
Nhớ lời các tiểu , hoặc là y trong lòng, hoặc là y " ".
Ta nheo mắt , chắc hẳn là trong lòng .
12.
Hoa Thận lên triều nghị sự, giữ một mật vệ của y , ép hỏi về quá khứ của Hoa Thận.
"Vương gia ở đất phong tình nào ? Mấy ngày lầu xanh một ? Có cô nương nào ngài thích ?"
Thị vệ vẻ mặt đầy khó xử: "Chủ t.ử thích vốn còn là cô nương nữa."
Ta vạn ngờ tới, Hoa Thận còn dám tằng tịu với nữ nhân chồng!!!
Thị vệ thấy sắc mặt đáng sợ, bèn tiếp: "Chủ t.ử chỉ thích phu nhân thôi."
Khóe môi nhếch lên: "Lấy gì làm bằng chứng?"
"Chủ t.ử bao giờ thẳng các cô nương, đầu tiên gặp Quận chúa, ngài thẳng tới ba ."
Quả hổ danh mật vệ cận, tâm tư còn tỉ mỉ hơn cả chân muỗi.
"Phu nhân, cần hoài nghi chủ tử. Thuộc hạ theo chủ t.ử từ năm mười tuổi, ngài bao giờ lầu xanh."
"..."
Chẳng lẽ là đa nghi quá ? Hay là bồi bổ thêm món canh ngẩu pín nữa...
Đang định xuống bếp tự tay nấu canh thì ngang qua Hoa Hồ Uyển, bên trong truyền đến mấy tiếng nhạc sênh ca.
Hoa Dịch và bốn tiểu đang thưởng hoa, ngâm thơ đối đáp, gảy đàn thổi sáo, thật là phong lưu hết mức.
Ta nhếch đôi môi đỏ thắm, vở kịch thế thể để Thẩm Bạch Trà bỏ lỡ .
Nha tìm cách dẫn con mèo Thẩm Bạch Trà nuôi tới, Thẩm Bạch Trà tìm mèo thì bắt gặp cảnh tượng .
Đám nam nữ phía xa tình tứ mặn nồng, mật khăng khít. Hoa Dịch với các tiểu : "Gia thế Thẩm gia vốn chẳng coi , lúc đó quỷ ám mới cưới nàng . Đợi nàng sinh con xong sẽ hưu nàng ngay."
Thẩm Bạch Trà "bộp" một cái quỳ xuống mặt , sắc mặt trắng bệch còn chút máu, hốc mắt đỏ hoe: "Cầu xin tẩu tẩu hãy mang bốn tiểu , Trà nhi cầu xin ."
Ta ngẩn tại chỗ.
Ý đồ của Thẩm Bạch Trà vốn là "rượu", mượn lùm hoa che đậy, nàng hung hăng đ.â.m sầm , đẩy xuống hồ phía .
Ta vốn bơi giỏi.
Người bơi là Thẩm Bạch Trà, kéo giữa hồ, nàng vùng vẫy trong nước, mặt đầy vẻ sợ hãi cái c.h.ế.t.
Vui quá hóa buồn, chất độc Thái hậu hạ phát tác, lồng n.g.ự.c đau nhói khiến tài nào bơi nổi.
Ta thực sự tự làm c.h.ế.t .
13.
Khi tỉnh thị nữ bảo rằng hai ngày hôn mê qua đều do một tay Hoa Thận chăm sóc.
Ta hoảng hốt bộ nội y và yếm mới, thị nữ nàng . Vậy đồ cho chính là Hoa Thận.
Cảm giác hổ tột cùng xông thẳng lên đại não, ngượng ngùng đầu . Một bóng cao lớn bước tới bên giường, chắp tay lưng đó.
Hoa Thận nâng mặt lên: "Nóng thế , phát sốt ?"
Ta ngượng ngùng rụt nửa cái đầu trong chăn mới dám thẳng y.
Hoa Thận tóc đen búi trong quan tơ tím, vẻ mặt nghiêm nghị chút nụ , đôi môi mỏng manh vểnh dường như sưng nhẹ.
Bộ dạng rõ ràng là nhân lúc hôn mê mà... chiếm tiện nghi.
Ta cố giữ trấn tĩnh, chỉnh vạt áo: "Vương gia, nếu ngài cô nương nào thích thì cứ đưa về ."
"Ta thông tình đạt lý đấy."
Y nhướng mày, khẽ chạm môi : "Là nàng c.ắ.n đấy."
Thấy đờ đẫn đó, y bưng bát t.h.u.ố.c bên cạnh nhấp một ngụm bón cho .
Cảm giác mềm mại ấm áp như đám mây xốp trong mộng.
Đôi môi mỏng của y khẽ mở: "Nhớ ?"
"..."
Ta chỉ dùng ba thước lụa trắng tự thắt cổ cái con ngốc chuyện gì cũng tìm chuyện mà là đây cho ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nem-nham-tu-cau/chuong-11-15.html.]
Sớm hậu quả chẳng thèm khiêu khích Thẩm Bạch Trà làm gì.
Đôi mắt tuyết của y lạnh nhạt kể cho những chuyện xảy khi rơi xuống nước.
Ngày hôm đó Thẩm Bạch Trà chẳng may sảy thai, nàng giả vẻ đáng thương mà c.ắ.n ngược một cái, khẳng định là đá nàng xuống nước, còn làm ầm lên mặt tổ tiên Hoa gia.
Có lẽ vì thấy quá ồn ào.
Y mất kiên nhẫn mà nhốt cả Thẩm Bạch Trà và Hoa Dịch phòng củi.
"Cả kinh thành đều bản vương hứng lên là phát điên, g/i/ế/t một cũng là chuyện thường."
"..."
"Ta cho phép ai bôi nhọ danh tiếng của nàng. Nàng hại , chỉ thể chôn xác."
Ta siết chặt năm ngón tay, tim đập thình thịch, đây là đầu tiên một trân trọng đến thế.
Một khắc , vị ruột của đương triều Phò mã và vị tiểu công t.ử sủng ái nhất Hoa gia đồng loạt quỳ mặt . Bị bỏ đói hai ngày làm mòn ý chí của bọn họ.
Hoa Dịch lừa từ hôn, còn Thẩm Bạch Trà quyến rũ Hoa Dịch hủy hoại hôn ước của .
Ta xoa cằm cân nhắc, ném roi xuống đất: "Mỗi tự đ.á.n.h năm mươi roi , từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt."
Thân hình mảnh mai của Thẩm Bạch Trà ngã quỵ xuống chút sức lực, trận sảy t.h.a.i sắc mặt nàng như quỷ, khuôn mặt vốn thanh tú nay chỉ còn vẻ thê lương.
Hoa Dịch run rẩy cầm roi quất về phía Thẩm Bạch Trà.
Mấy roi quất xuống Thẩm Bạch Trà buộc tỉnh táo , vẻ mặt từ vô vọng, tuyệt vọng biến thành sự căm hận thể cứu vãn.
Chịu xong năm mươi roi đến lượt nàng quất Hoa Dịch.
Nàng vung roi đ.á.n.h lên Hoa Dịch, vẻ liễu yếu gió nhưng nhát nào cũng cực kỳ hiểm hóc.
Đau đến mức Hoa Dịch mắng nhiếc: "Con tiện nhân , ngươi căn bản yêu . Yêu thì sẽ đ.á.n.h nặng như thế!"
"Ngươi âm thầm coi rẻ xuất của , tưởng ham ngươi ư? Năm xưa, nếu ngươi tự dâng cho nhi t.ử duy nhất của Tả tướng mà thất bại thì vị trí hôm nay há rơi tay ?"
"Ta sẽ hưu ngươi."
"Đồ vô dụng nhà ngươi."
Hai trở mặt thành thù, mỗi kẻ đều đỏ mắt. Vị Hoa Dịch từng nguyện từ bỏ gia thế để cao chạy xa bay giờ đây xong hưu thư .
Ta nhớ ngày tung tú cầu, Hoa Dịch từng đời Thẩm Bạch Trà thì .
Vật đổi dời, chút nhận đôi oán lữ lúc là những từng lừa từ hôn .
14.
Hoa Thận chắp tay ngoài đình viện, tà áo lụa trắng phiêu dạt theo gió tựa như một cây chi lan.
"Còn giận ?"
Ta lắc đầu, y đưa tay ôm lấy eo : "Đại phu mạch tượng của nàng hỗn loạn, thấy giống như trúng độc, là để đưa nàng tìm Thánh y xem kỹ nhé?"
Ta ôm lấy cổ y: "Từ nhỏ mạch tượng của kỳ lạ ."
Lúc lời , lồng n.g.ự.c như kim châm mấy , đau đến mức dám cử động, chỉ thể vùi đầu hõm vai y.
Vị m.á.u tanh nồng dâng lên trong miệng, tâm trí rối loạn, chỉ thể cố che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Rõ ràng uống t.h.u.ố.c giảm đau Thái hậu đưa nhưng chẳng tác dụng gì...
May mà Hoa Thận thấy biểu cảm của .
Bên tai truyền đến giọng thanh nhã của y, y sẽ sớm trở về đất phong để thành một nữa theo phong tục ở đó.
Lần Thánh thượng ban hôn qua loa tới mức chỉ cảm giác là tham gia mà thôi.
Ta cố nhịn cơn choáng váng ngợp trời, giữ lấy một chút thanh tỉnh mà bám vai y.
Y ghé sát tai thì thầm: "Chẳng nàng thích trẻ con ?"
Ta nghiến răng, đây tuyệt đối là sự quyến rũ trắng trợn!
Ta gật đầu loạn xạ, hôn mạnh lên hầu kết của y, cảm giác nghẹt thở nơi lồng n.g.ự.c mới dần dần tan biến.
Chẳng ngờ ngày vì một nam nhân mà c.h.ế.t. Ta thể hạ sát tâm, chỉ đành chờ c.h.ế.t.
Trước khi c.h.ế.t còn chẳng tiền đồ mà nghĩ tới việc dụ dỗ Hoa Thận lên giường mà chà đạp một phen.
Sau khi buông y , mắt sáng rực lên: "Ta nấu canh cho uống nhé."
Hoa Thận nheo mắt , nhớ tới vài trải nghiệm chẳng mấy đó, bèn véo mũi : "Không cho thêm thứ khác đấy."
Ta gật gật đầu, đôi mày cong cong như một con hồ ly.
Sau mấy lục lọi, tìm thấy mấy gói xuân d.ư.ợ.c bóc trong đống của hồi môn, bèn ôm hết nấu canh bổ.
Ta xổm bên lò lửa nhỏ, đầu thì phát hiện Hoa Thận lặng lẽ lưng từ bao giờ...
Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Ta căng thẳng đến đổ mồ hôi, hận thể nuốt chửng thứ trong tay để phi tang chứng cứ.
Ta gượng: "Nam t.ử nên tránh xa nhà bếp, ngài mau ngoài ."
"Ta giúp nàng."
Hoa Thận đón lấy gói t.h.u.ố.c trong tay , hỏi: "Đây là cái gì? Bỏ bao nhiêu?"
Ta vẻ mặt nghiêm túc, dối chớp mắt: "Là hương liệu khử mùi tanh."
Y : "Đổ hết ."
"?"
Cả gói bột đổ sạch sành sanh. Nhìn đống bột tan chảy trong nồi sứ, thầm nghĩ đúng là tự đào hố chôn , mà y thì... thật giỏi.
Canh nấu mất nửa ngày, khi bưng lên cho y thì lúc y tắm xong, mái tóc đen còn vương nước, chỉ thấy sắc của y thật mê hoặc lòng .
Đột nhiên, một thìa canh đưa tới mặt : "Ta đút cho nàng."
"..."
Thần thái y nhàn nhã: "Nàng nấu canh cho , đút nàng uống, gì đúng ?"
Đáng ghét, trả thù là ảo giác của ?
Ta ngậm ngùi uống mấy ngụm lớn mà chẳng lừa y uống lấy một ngụm nào.
Cả nóng bao trùm, trong cơn mơ màng chỉ thấy mắt y thâm trầm như bóng đêm, lên trông hệt như một con cáo già, đẩy y một cái.
"Khó chịu, nhanh lên một chút."
Y cúi áp xuống, trong đêm dài m.ô.n.g lung, ánh trăng hắt lên cửa phòng...