Hôn lễ tổ chức sáu giờ tối, chuyên viên trang điểm đến nhà vẫn lẩm bẩm: “Lần đầu tiên thấy tổ chức đám cưới buổi tối, Kiều Kiều cô đúng là gan lớn.”
Tôi ngáp một cái, mặc kệ cô tô vẽ mặt : “Sáng dậy nổi, chẳng lẽ bắt chú rể đợi đến trưa ?”
Văn Tuấn xổm bên cạnh, tay cầm cốc sữa trân châu, thấy mở mắt liền đưa tới: “Vừa mới mua, thêm gấp đôi trân châu đấy.”
Tay còn cầm một chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng phẩy mặt : “Em nóng ? Để quạt cho.”
Tôi hớp một ngụm sữa, chỉ tờ lịch trình bàn: “Để Văn Hiểu kiểm tra quầy tiền mừng nữa, đừng để sót tên nào.”
Văn Hiểu ở bên cạnh đáp lời: “Em làm xong mà chị dâu! Thím Ba dúi cho một phong bì đỏ to tướng, bảo là cho chị tiêu vặt đấy!”
Tôi bật : “Bà lão , còn giúp dì Hai chuyện nữa chứ.”
Văn Tuấn vội tiếp lời: “Giờ thì em lợi hại , hôm qua còn với , việc lớn trong nhà đều em đấy.”
Tôi liếc một cái: “Đáng lẽ mới đúng chứ.”
Anh gật đầu lia lịa, đưa cho một chiếc khăn lạnh để lau tay, hệt như một thái giám nhỏ hầu hạ hoàng thượng .
Chuyên viên trang điểm bên cạnh mà khúc khích.
sáu giờ, buổi lễ bắt đầu đúng giờ.
Ở cuối thảm đỏ, Văn Tuấn mặc vest, ánh đèn ngây ngô, trong mắt bộ là hình bóng .
Tôi nhấc vạt váy từ từ bước về phía , căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, khi nắm tay , tay vẫn còn run: “Kiều Kiều, hôm nay em thật .”
“Vớ vẩn.” Tôi nhướng mày, “Không xem là vợ của ai chứ.”
Lúc trao nhẫn, dẫn chương trình hỏi Văn Tuấn lời nào với .
Anh nín nhịn nửa ngày, đỏ mặt lớn tiếng : “Sau Kiều Kiều đông dám tây, Kiều Kiều bảo đuổi gà nhất định trêu chó, nhà chúng đều theo Kiều Kiều!”
Cả hội trường bật ầm ĩ, ở hàng ghế đầu lau nước mắt, bố vỗ vai bà : “Bà xem bà kìa, bảo Kiều Kiều sẽ chịu ấm ức mà.”
Phần mời rượu là náo nhiệt nhất.
Những đây luôn “mạnh mẽ”, ai nấy cũng đều tươi hớn hở.
Thím Ba nắm tay : “Kiều Kiều , thằng Văn Tuấn thật thà, con cứ nắm quyền trong nhà, chúng đều yên tâm.”
Tôi giơ ly rượu (đựng sữa trân châu) lên chạm ly của bà: “Bác cứ yên tâm, con sẽ để thiệt thòi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nang-dau-ba-dao/chuong-8-ngoai-truyen-dam-cuoi.html.]
Văn Tuấn ở bên cạnh giúp đỡ rượu – mặc dù căn bản ai dám ép uống rượu, nhưng vẫn căng thẳng : “Vợ uống sữa là , rượu cứ để lo!”
Kết quả là tự uống đến đỏ bừng cả mặt, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt .
Có lớn tuổi trêu chọc: “Thằng Văn Tuấn con bé nắm thóp đấy.”
Tôi , giơ ly sữa trong tay lên: “Không nắm thóp, mà là tự nguyện lời .”
Náo nhiệt đến gần mười giờ, khách khứa mới dần tan.
Tôi cởi giày cao gót, chân trần dẫm thảm, mệt mỏi vươn vai.
Văn Tuấn vội vàng xổm xuống, cẩn thận xách giày của trong tay, tay nhẹ nhàng kéo vạt váy của , sợ dẫm mà ngã.
“Đi chậm thôi, sàn nhà trơn đấy.” Anh theo , giọng điệu căng thẳng.
Tôi đầu , áo vest cởi vắt khuỷu tay, cổ áo sơ mi mở hai cúc, trán còn lấm tấm mồ hôi, nhưng một cách mãn nguyện.
Văn Hiểu ôm hòm tiền mừng chạy đến: “Chị dâu, hôm nay nhận nhiều phong bì đỏ lắm! Anh tất cả đều để chị quản lý!”
Tôi xua tay: “Cứ để con giữ , mai .”
Văn Tuấn lập tức tiếp lời: “Anh sẽ chuyển ngay thẻ em, mật khẩu là ngày sinh của em.”
Tôi thêm hai bước, chợt nhớ lời dặn dò sáng nay.
Trước khi cửa bà còn kéo dặn dò: “Về nhà chồng kiềm chế một chút, lời lớn, vợ chồng hòa thuận là quan trọng nhất.”
Lúc đó vỗ tay bà : “Mẹ yên tâm ạ, bọn họ đều lời con.”
Bây giờ Văn Tuấn lẽo đẽo theo , Văn Hiểu nhảy nhót đếm tiền mừng bên cạnh, nhớ bố Văn Tuấn lén nhét bùa hộ mệnh cho và “Kiều Kiều sẽ là trụ cột của gia đình ”, chợt cảm thấy gả đúng .
Văn Tuấn thấy dừng , vội hỏi: “Mệt ? Để cõng em nhé?”
Tôi lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay xách giày của : “Đi thôi, về nhà.”
Gió đêm từ cửa sổ sảnh tiệc thổi , mát lạnh.
Bàn tay Văn Tuấn to ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y chầm chậm bước về phía .
Thật , cái gọi là làm chủ gia đình, bao giờ là tranh giành thắng thua, mà là nguyện ý đặt sở thích của bạn trong tim, coi sự thoải mái của bạn là điều quan trọng nhất.
(Hết)