MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 5: Một Tách Cà Phê Và Một Người Chờ Ở Đó
Tác giả: Mr.Bin
Thứ Ba. Sáng.
Sau chuyến công tác ngắn ngủi nhưng đầy ấn tượng, cái tên Hạ Vy bắt đầu nhắc đến nhiều hơn trong phòng marketing. Có tò mò, ngưỡng mộ. cô thì vẫn – đến đúng giờ, làm việc chăm chỉ, ăn trưa cùng cô bạn đồng nghiệp , và ít .
Chỉ một điều khác biệt. Từ hôm đó, Tống Kỳ Phong còn là " xa lạ" nữa.
Hạ Vy đang tập trung chỉnh sửa bản kế hoạch mới thì một tin nhắn từ máy nội bộ bật sáng màn hình điện thoại.
[Phó Tổng]
“11 giờ 30. Cà phê tầng thượng. Đừng mang laptop.”
Cô tròn mắt. Trong đầu lập tức ba luồng suy nghĩ chạy song song:
Có chuyện cần trao đổi riêng?
Lỡ làm sai gì ở chuyến công tác?
…Hay là… đơn giản chỉ là… cà phê?
Dù là gì, thì nhịp tim cô bắt đầu… định.
giờ hẹn, Hạ Vy bước lên tầng thượng. Không gian ở đó yên tĩnh, lộng gió và những chậu cây cảnh nhỏ trồng quanh lan can. Một góc bàn đá cạnh lan can sẵn hai ly cà phê. Và – Tống Kỳ Phong – đang đó, tay cầm một cuốn sách mỏng.
“Em .” – Anh lên tiếng , ngẩng đầu.
Cô bước , ngập ngừng:
“Phó tổng… gọi lên việc gì ạ?”
Anh khép sách , tựa thành ghế.
“Không việc. Tôi chỉ mời em một tách cà phê.”
Hạ Vy bối rối.
“Ơ… nhưng tại là …”
“Vì cảm thấy cần chuyện với một thật sự lắng .” – Anh ngắt lời, mắt thẳng cô.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn vài sợi tóc của cô bay lòa xòa trán. Anh thấy điều đó. Rồi do dự, đưa tay khẽ gạt nhẹ mái tóc về tai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-5-mot-tach-ca-phe-va-mot-nguoi-cho-o-do.html.]
Hạ Vy như hóa đá. Cô tránh. cả như mất trọng lực.
“Em từng yêu ?” – Anh hỏi bất ngờ.
Cô ngập ngừng.
“… Rồi ạ. … đủ sâu, để gọi là đau.”
Anh khẽ, xa xăm.
“Tôi từng một mối tình dài ba năm. kết thúc bởi vì … quá bận rộn.”
“… Anh tiếc ?” – Cô hỏi nhỏ.
Anh cô lâu, lắc đầu:
“Không tiếc. nhận … nếu gặp đúng , sẽ dành thời gian.”
Cả hai im lặng. Chỉ tiếng gió và mùi cà phê lan nhẹ trong gian giữa tầng cao.
Một lát , đặt cốc xuống, dậy.
“Em về phòng . Chiều sẽ gửi bản phân công dự án mới.”
Hạ Vy dậy, cúi nhẹ đầu chào:
“Vâng, cảm ơn … vì ly cà phê.”
Anh trả lời. khi cô , đột ngột gọi:
“Hạ Vy.”
Cô .
“Dạ?”
Anh bỏ tay túi, thẳng mắt cô:
“Lần , cần gọi là 'phó tổng' khi khác.”
Chiều hôm đó, Hạ Vy làm việc gì hồn. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn hai từ:
"Lần ..."
Cô đang nghĩ gì. cô chắc chắn, như Tống Kỳ Phong – sẽ một điều gì… nếu như thật sự bắt đầu điều đó.