MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 27: Đêm Ở Chung Phòng – Và Cơ Thể Em Trở Thành Cách Anh Yêu Nồng Nhiệt Nhất
Tác giả: Mr.Bin
Cuối tuần.
Họ đáp chuyến bay sớm đến Đà Lạt – nơi diễn Hội nghị Đầu tư miền núi phía Nam. Kỳ Phong là khách mời danh dự. Còn Hạ Vy là trợ lý điều hành cùng, theo đúng công việc – nhưng trong lòng, cả hai đều đây là “công tác ngụy trang cho kỳ nghỉ hai ngày yêu giữa trời sương lạnh”.
Đến nơi, đưa thẻ phòng cho cô – cô xuống, thoáng sững :
“Phòng đôi?”
“Không. Là phòng king bed.”
“Vì đêm Đà Lạt lạnh lắm. Em sẽ cần giữ ấm.” – Anh .
Cô định phản bác, nhưng mắt , nhớ đêm ở biển…
Lòng mềm nhũn.
Cả ngày hôm đó, cô theo sát dự hội nghị.
Kỳ Phong xuất hiện với khí chất lạnh lùng, sắc bén – còn cô thì chuyên nghiệp, đúng mực.
cứ mỗi khi khỏi phòng họp, là lén nắm tay cô trong thang máy.
Còn lúc dùng bữa tối, gắp cho cô từng miếng, lau nhẹ nước canh dính ở khóe môi cô, khiến vài trong ngành khỏi thì thầm.
Tối muộn.
Phòng chỉ hai .
Cô xong áo len mỏng thì giật khi bước tới từ phía , vòng tay ôm cô thật chặt.
“Em Đà Lạt lạnh lắm ?”
“Biết. em áo ấm.” – Cô trêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-27-dem-o-chung-phong-va-co-the-em-tro-thanh-cach-anh-yeu-nong-nhiet-nhat.html.]
“ cần áo ấm. Anh cần em…”
Anh xoay cô , hôn lên môi cô sâu và dồn dập. Tay luồn áo len, vuốt nhẹ sống lưng cô – trượt lên ngực, nắn nhẹ đẫy đà mềm mại.
“Ưm… Phong… chậm thôi…” – Cô thở gấp, tay bám chặt lấy .
“Không thể chậm nữa, Vy… Anh nhớ em…” – Giọng khàn hẳn.
Anh bế cô lên giường.
Cởi từng lớp áo, ngắm cơ thể trắng mịn của cô ánh đèn ngủ. Rồi cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực, lưỡi xoay tròn, mút nhẹ đến khi cô rên khẽ, cong lưng.
Tay luồn xuống giữa hai đùi, tìm thấy nơi ẩm ướt mời gọi.
“Ưm… Ư… đừng… …” – Cô rên thành tiếng khi áp mặt xuống , liếm sâu và đều nhịp, khiến cô ướt đẫm.
“Anh sẽ ăn em đến khi em gọi tên ... hàng chục .” – Anh gằn giọng.
Cô chỉ kịp thét lên khi đẩy nhỏ thật sâu trong, một cú thúc mạnh khiến cả cô bật lên.
“A…! Phong… sâu quá… ơi…”
“Kêu . Đà Lạt đêm nay sẽ chỉ thấy tiếng em rên .”
Cả đêm đó, họ quấn lấy .
Cô nhớ lên đỉnh bao nhiêu , chỉ nhớ gục trong n.g.ự.c khi trời hửng sáng.
Anh vuốt tóc cô, thì thầm:
“Nếu thể, mỗi chuyến công tác đều em cùng.
nếu công tác… vẫn ngủ cạnh em như thế … mỗi đêm.”
Cô dụi đầu n.g.ự.c , mơ màng:
“Đà Lạt lạnh thật… nhưng … thì thấy nóng quá trời luôn.”