MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 21: Trốn Cả Thế Giới, Chỉ Để Yêu Em Trong Một Buổi Chiều Có Sóng Biển Và Gió Lặng
Tác giả: Mr.Bin
Cuối tuần.
Hạ Vy vẫn tưởng hôm nay là một ngày nghỉ bình thường cơn bão ở công ty. khi thức dậy, cô thấy bàn ăn là một bộ váy maxi trắng, bên cạnh là tờ giấy ghi tay của :
“Chuẩn trong 30 phút.
Em cần đem theo gì ngoài trái tim – còn để lo.”
Cô bật , má ửng hồng.
"Lại là trò bất ngờ đây mà…"
Hai tiếng , họ mặt ở một khu nghỉ dưỡng ven biển cách thành phố gần 200km.
Không nhộn nhịp. Không xô bồ. Chỉ biển, cát, và bầu trời rộng lớn như vòng tay đàn ông đang nắm tay cô.
“Sao em thích biển ?” – Cô hỏi khi bước chân trần cát.
“Vì ánh mắt em biển giống… ánh mắt em . Bình yên. Và phần tin tưởng.”
Buổi chiều, họ chiếc ghế dài ngoài ban công phòng nghỉ, ngắm hoàng hôn đỏ rực phủ xuống mặt biển.
Gió mơn man. Sóng vỗ rì rào.
Và trái tim cô… đập mạnh theo từng đưa tay vuốt nhẹ sống lưng trần.
Cô tựa đầu n.g.ự.c , nhẹ nhàng :
“Em thấy… em đang hạnh phúc hơn những gì nghĩ.”
“Anh cũng . thỏa mãn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-21-tron-ca-the-gioi-chi-de-yeu-em-trong-mot-buoi-chieu-co-song-bien-va-gio-lang.html.]
“Vì ?”
Anh xoay cô , đôi mắt sáng rực:
“Vì yêu em… đủ sâu cho ngày hôm nay.”
Tối đến, họ dùng bữa bên bãi biển với ánh nến lung linh. Trở về phòng, kéo cô lòng, nhấn môi hôn cô chút kiềm chế.
“Vy… đêm nay, sẽ yêu em như thể mai còn cơ hội.”
Chiếc váy maxi rơi xuống sàn.
Cô ánh đèn vàng mờ, thể trắng nõn như hòa ga giường trắng muốt. Anh mép giường, hôn lên cổ cô, xuống ngực, miết lưỡi quanh núm mềm, tay còn vuốt ve nơi đùi non mịn màng.
“Ưm… Phong… nhẹ thôi…” – Cô rên khẽ.
“Không. Hôm nay dịu dàng nữa.”
Anh tách hai chân cô , áp mặt giữa, lưỡi xoáy sâu vùng ướt át khiến cô cong , rên rỉ:
“A… a… đừng… em… a… ướt quá…”
“Thì để uống hết.” – Anh gằn giọng, nhấp lưỡi dồn dập đến khi cô rụng rời .
Rồi đè lên cô, đưa nhỏ cứng rắn thật sâu, từng cú thúc mạnh và sâu khiến cô chảy nước mắt vì cảm xúc tràn ngập.
“Anh em nhớ cảm giác … nhớ là của ai… nhớ ai là khiến em rên rỉ thế .”
“Phong… a… em yêu … yêu đến phát điên…”
Cả đêm, cô đếm bao nhiêu đưa cô lên đỉnh.
Chỉ rằng… khi trời bắt đầu rạng sáng, cô gọn trong vòng tay , kiệt sức… và hạnh phúc.
Anh giữ lời: “Trốn cả thế giới… chỉ để yêu em một cách thật trọn vẹn.”