MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 13: Khi Mọi Ánh Mắt Bắt Đầu Nhìn Về Phía Em
Tác giả: Mr.Bin
Sáng thứ Hai, chuyến công tác.
Không ai đêm cuối ở Đà Lạt trở thành cột mốc thể quên với Hạ Vy và Tống Kỳ Phong. Họ trở công ty như từng gì xảy – ánh mắt vẫn điềm tĩnh, bước chân cô vẫn nhẹ nhàng. chỉ họ mới , tim chẳng còn giống nữa.
Hạ Vy bước phòng làm việc. Áo sơ mi trắng, váy dài, tóc buộc nửa gọn gàng. Trông cô gì lạ, nhưng vài đồng nghiệp nữ bắt đầu thì thầm:
“Ê, Hạ Vy thấy khác ? Dạo mặt cứ… sáng sáng thế nào á.”
“Ừ, với hôm qua tao thấy Phó tổng gần sát cô ở bãi xe công ty luôn đó!”
Cô thoáng, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Dù trong lòng... chút chột .
lúc , điện thoại nội bộ báo tin nhắn.
[Tống Kỳ Phong]
“Trưa nay cuộc họp riêng ở phòng lounge tầng 11. Em thể mang tài liệu giao sáng qua lên ? Và mang theo... cả ly cà phê đen của nữa nhé.”
Dòng tin nhắn tưởng như công việc, nhưng khiến mặt cô nóng bừng.
Tầng 11 – nơi ít lui tới, cực kỳ kín đáo.
Anh đang ngầm hẹn cô. Giữa những ngày bình thường nhất.
11h40. Hạ Vy gõ cửa phòng lounge. Bên trong, Tống Kỳ Phong đang cạnh bàn họp, áo vest tháo, tay xắn sơ mi lộ cổ tay gân guốc – hình ảnh khiến tim cô loạn nhịp kịp phòng .
Anh , bước tới gần.
“Cà phê ?” – Anh hỏi, mắt rời khỏi môi cô.
Cô giơ ly giấy, ngập ngừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-13-khi-moi-anh-mat-bat-dau-nhin-ve-phia-em.html.]
“Đây ạ…”
Anh nhận ngay. Thay đó, cúi sát xuống, tay chống nhẹ tường phía lưng cô, giam cô giữa vòng tay và cánh cửa gỗ.
“Anh nhớ mùi em. Mùi sáng hôm đó…”
Cô run lên khi ghé sát cổ, khẽ hít nhẹ.
“Vẫn còn mùi tóc em.”
“Phong… đây là văn phòng…” – Cô lùi nhẹ, tay khẽ run khi đặt ly cà phê xuống bàn. nhanh hơn – kéo cô lòng, áp sát.
“Chỉ một chút thôi.” – Giọng như thì thầm, nhưng chất chứa đầy chiếm hữu.
Môi chạm môi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt như đêm đó, nhưng sâu và nặng. Đủ để cô mềm nhũn cả , bàn tay đặt lên n.g.ự.c để giữ thăng bằng, nhưng níu lấy áo sơ mi như một phản xạ thể kìm.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
“Phó tổng ơi, phòng họp chuẩn xong ạ.” – Giọng thư ký vang ngoài cửa.
Cả hai giật . Hạ Vy vội rời khỏi vòng tay , chỉnh cổ áo, đôi môi đỏ bừng như cắn. Cô lúng túng cầm tập tài liệu, định thì giữ tay cô .
“Tối nay… về cùng .”
“… Về ?”
“Về nhà . Em làm quen với nơi sẽ là… giường ngủ thường xuyên của chúng .”
Cô rời khỏi phòng lounge, mặt vẫn còn đỏ ửng. , ánh mắt của vài đồng nghiệp nữ dõi theo kỹ. Trong đó một ... chính là Lan Chi – cô trợ lý marketing sắc sảo, từng nhiều công tác với Phó tổng.
Ánh mắt Lan Chi cô hẳn là giận dữ, nhưng lạnh lẽo. Như thể... một cơn sóng ngầm sắp sửa cuộn lên.
Tình yêu nơi công sở vốn dễ.
Khi bắt đầu những ánh mắt soi mói, khi những lời thì thầm còn là tưởng tượng...
Liệu họ đủ mạnh mẽ để nắm tay giữa sóng gió?