Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 99: Tình Lặng

Cập nhật lúc: 2025-09-01 14:23:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa bước xuống cầu thang, cô chợt thấy Gia Hưng đang tựa cây cột gần đó, mắt dán điện thoại. Nhớ thái độ lạ lùng tối qua của , cô ngập ngừng. , đôi chân tự chủ mà bước đến gần.

- Anh … - Trúc Quỳnh gọi khẽ.

Gia Hưng giật , đầu . Nhận cô, gật đầu, nhẹ.

- Anh về ? – Trúc Quỳnh tiếp tục hỏi.

- À, đang đợi bạn. – Gia Hưng đáp.

Cô gật đầu, cắn môi do dự một lúc, thẳng .

- Anh , chuyện tối qua…

xong thì Gia Hưng bất ngờ ho lên mấy tiếng.

- Anh bệnh ? – Trúc Quỳnh lo, tiến sát thêm một bước.

- Chỉ là cảm ho thông thường thôi. Không . – Gia Hưng mỉm , nhưng nụ xa cách đến lạ.

lúc , một nữ sinh bước xuống từ cầu thang. Cô gái vẫy tay với Gia Hưng, mỉm dịu dàng. Gia Hưng gật đầu, sang với Trúc Quỳnh.

- Anh về nhé. 

Nói , sóng bước cùng cô gái về phía cổng.

Trúc Quỳnh lặng theo, trái tim bất giác nhói đau. Cô cô gái là ai? Là bạn bè chăng là  yêu?

- Làm gì mà thẫn thờ ở đây ? Mình bảo xe mà? – Tiêu Hà từ phía chạy đến, vỗ nhẹ vai cô.

Trúc Quỳnh giật , vội nở nụ thật tươi để che giấu cảm xúc.

- Không gì. Tụi thôi, trễ xe mất.

Nói liền kéo Tiêu Hà chạy như bay cổng.

Buổi chiều hôm , Tiêu Hà ôm sách vở sang nhà Hữu Thiên. Vì giỏi Lý, Hóa hơn cô nhiều nên cả hai hẹn cùng ôn tập.

- Cậu giải ? – Tiêu Hà nghiêng sang, thấy Hữu Thiên đang nhíu mày gõ bút xuống vở.

- Đợi tí… cái phương trình nó cố tình hành chứ hiểu . – Hữu Thiên rên rỉ.

- Rồi , thiên tài mà, hành tí cũng mất danh xưng. – Tiêu Hà phì , lấy đề cương Lý làm.

Một lát , Hữu Thiên đột nhiên ôm bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-99-tinh-lang.html.]

- Không xong , đói quá nên suy nghĩ gì. – Cậu thở dài.

Tiêu Hà ngẩng đầu, hỏi.

- Bộ lúc trưa ăn ?

- Ngủ quên. Lúc tỉnh dậy thì sắp đến giờ sang nên ngoài ăn nữa. Sợ chờ.

Tiêu Hà chống cằm , lắc đầu.

- Muốn đau bao tử gì? Ba nấu gì sẵn cho ?

- Bận cả , bảo tự xử lý. Mà giờ cũng lười ngoài…

- Bó tay với luôn đấy! – Cô nhăn mặt. – Dẫn bếp xem gì nấu cho ăn ? Tới hồi ngất xỉu đấy thì chịu trách nhiệm .

Hữu Thiên tròn mắt cô,

- Cậu nấu ăn? Sẽ c.h.ế.t chứ?

Tiêu Hà trừng mắt, cầm cuốn vở đập nhẹ đầu .

- Cậu ăn mới c.h.ế.t đấy. – Nói , cô chẳng đợi phản ứng mà thẳng nhà bếp.

Trong nhà bếp, Tiêu Hà mở tủ lạnh, xem xét một hồi thì lôi vài món thể dùng . Cô xắn tay áo, buộc gọn tóc bắt tay sơ chế. Ánh nắng chiều vàng nhạt hắt qua khung cửa sổ tạo nên một khung cảnh êm dịu. 

Hữu Thiên mon men gần, tay chống cằm, mắt rời.

- Cậu ? – Tiêu Hà liếc sang.

- Mình cảm thấy cảnh chút quen quen. – Cậu mỉm bí ẩn.

- Quen gì? – Cô nheo mắt.

- Thì giống mấy bộ phim truyền hình đấy. Vợ đảm đang bếp nấu ăn cho chồng. Rồi khi ăn xong thì chồng khen vợ nấu ngon, hai hạnh phúc sống đến già.

Tiêu Hà suýt cắt tay khi mấy câu buồn sến súa đó. Cô trừng mắt .

- Ai là vợ ? Mớ ngủ ?

- Thì… . Mình chỉ là giống trong phim thôi mà. – Hữu Thiên chống chế, dù ánh mắt vẫn lấp lánh như trẻ con kẹo.

Tiêu Hà bật , lắc đầu.

- là đói đến hoang tưởng.

Hữu Thiên theo, nhưng trong lòng chút chua chát. Vì , dù diễn cảnh đó bao nhiêu nữa thì trong mắt Tiêu Hà, vẫn chỉ là một bạn khác giới mà thôi. 

Loading...