Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 92: Em Dâu Lớn Tuổi

Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:16:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng cuối tuần, thời tiết dịu mát. Trong căn nhà nhỏ, Quốc Hy đang lúi húi làm cho một ly nước cam thì ngoài cổng tiếng gọi. 

Vừa bước  bậc thềm phòng khách, thấy bóng cô Thúy thấp thoáng chấn song. Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng.  vì phép lịch sự,  vẫn bước mở cổng.

- Chào thầy! Tôi đoán thầy sống một chắc ăn uống qua loa lắm, nên mang đồ sang nấu cho thầy đây. – Cô Thúy tươi như hoa.

Quốc Hy liếc xuống, thấy cô xách đầy những túi lớn túi nhỏ, còn thêm combo chổi quét, bao tay cao su, mà thiếu điều xỉu ngang.

- Ơ… cần phiền cô ,

- Thầy cần khách sáo! Đồng nghiệp giúp đỡ là chuyện bình thường! – Cô Thúy lách qua, đường hoàng bước sự bất lực của gia chủ.

Quốc Hy thở dài não nề, rảo bước theo . Lúc đến nơi, thấy cô Thúy trưng dụng gần hết gian, bày đủ thứ nguyên liệu như sắp mở tiệc. 

- Cô Thúy, thực sự cần . Tôi tự nấu mà... 

- Thầy cứ yên tâm giao cho ! Hôm nay đãi thầy một bữa ngon lành!

đẩy Quốc Hy khỏi bếp. 

[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]

Trong lúc bất cẩn, tay cô quơ trúng ly nước cam bếp, làm nước b.ắ.n tung tóe lên áo thun trắng của .

- Ôi trời! Áo thầy bẩn ! Mau cởi để giặt cho, thì nó ám màu đấy!

- Không ... để 

- Thầy cứ yên đó! – Chưa để phản ứng, cô Thúy túm gấu áo , sức kéo lên.

- Khoan … cô bình tĩnh! Tôi tự làm

Trong lúc hai đang giằng co qua , thì một giọng nam quen thuộc vang lên.

- Quốc Hy, đến thăm…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-92-em-dau-lon-tuoi.html.]

Lời dứt, cả Thục Quyên và Quốc Vinh hình khi chứng kiến cảnh tượng đầy ám mắt. 

Quốc Vinh sốc đến độ đánh rơi túi đồ tay, lắp bắp.

- Em… từ khi nào... trở nên táo bạo như ?

Quốc Hy vội đẩy cô Thúy , gấp gáp giải thích.

- Mẹ, hai, như hai nghĩ ! Con làm gì hết!

Thục Quyên con trai, chớp mắt liên tục như thể tiêu hóa cảnh tượng khi nãy. Trong khi đó, cô Thúy thong dong xoay , vui vẻ chào hỏi.

- Cháu chào cô, em chào ! Cháu là đồng nghiệp của thầy Quốc Hy. Thấy thầy ở một nên qua giúp đỡ chút việc nhà thôi ạ!

- À, ...  – Thục Quyên mỉm đầy ẩn ý, liếc sang con trai. – Con trai cô thật là may mắn, khi đồng nghiệp chu đáo như cháu. 

- Dạ ạ! – Cô Thúy e thẹn như thể con dâu đang mắt chồng.

Quốc Vinh đảo mắt em trai đang như hóa đá mà nhịn . Chuyến thăm đúng là uổng công chút nào.

Sau màn chào hỏi chỉ ba vui, Quốc Hy liền trở phòng áo. Quốc Vinh cũng lon ton theo , miệng quên trêu chọc.

- Em trai từ khi nào chuộng kiểu phụ nữ chững chạc thế hả? Trông em dâu tương lai hình như còn lớn tuổi hơn cả đấy! – Quốc Vinh bật khoái chí.

- Em và cô chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, gì khác. – Quốc Hy lườm một cái cảnh cáo tiến tới tủ đồ.

- Ồ, ? – Quốc Vinh giả vờ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn mang ý trêu chọc.

Quốc Hy lờ , kéo ngăn tủ, chọn đại một chiếc áo thun khác.

- Ở một thế ? Có thiếu thốn gì đấy? – Quốc Vinh bỗng đổi giọng, từ trêu ghẹo sang quan tâm một cách tự nhiên.

- Ổn lắm. Em thích sự yên tĩnh ở đây. À mà tuần em chuyển nhà. – Quốc Hy áo, giọng điềm đạm.

- Chuyển nhà? – Quốc Vinh nhướn mày. – Này đừng là em sợ em dâu nên dọn đấy nhé!

Loading...