Chưa đợi cô xong, Trúc Quỳnh phì , xua tay.
- Trời đất, lời của tên Long bòn bon đó mà cũng tin ? Anh nhất định là ganh tị với Gia Hưng nên kiếm chuyện .
- nghiêm túc đó. Mình cảm thấy thật lòng với .
- Không , đối với . Có lẽ vì chuyện nên vẫn còn ác cảm với ?
Tiêu Hà kịp trả lời thì Đức Thành từ trong lớp bước , vẻ mặt thoải mái. Cậu thoáng qua ly sữa tay Trúc Quỳnh, giọng lấp lửng.
- Coi chừng ăn xôi chùa nghẹn họng đấy.
Trúc Quỳnh ngoắt , ánh mắt giận dữ.
- Cậu thì gì chứ? Anh chỉ đơn giản là cảm ơn thôi.
Đức Thành nheo mắt, nửa miệng.
- Ừ, thì gì chứ? Chỉ là mắt mà dùng.
Dứt lời, , bước nhanh xuống cầu thang, bàn tay trong túi quần siết từ lúc nào.
Tiêu Hà thở dài, Trúc Quỳnh đang mím chặt môi, ánh mắt đầy cố chấp.
Tiết học cuối, sân trường rộn ràng hơn hẳn vì các lớp nghỉ để chuẩn cho buổi tuyên truyền an giao thông.
Thấy Thanh Ngọc đang cố gỡ một chiếc ghế khỏi chồng nhưng , Tiêu Hà liền bước đến, nhẹ giọng.
- Để giúp.
- Cảm ơn . – Thanh Ngọc dịu dàng.
Bỗng một nam sinh lớp chạy vụt qua, vô ý va mạnh vai Thanh Ngọc và Tiêu Hà, khiến cả hai lảo đảo.
- Á! – Thanh Ngọc khẽ kêu lên, nghiêng hẳn sang một bên ngã xuống nền sân.
Tiêu Hà cũng loạng choạng, ngã về phía . lúc cô tưởng sắp tiếp đất thì hai giọng nam gần như vang lên cùng lúc.
- Cẩn thận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-91-hai-chang-mot-co.html.]
Hữu Thiên từ bên trái và Nhật Khánh từ hướng ngược , đồng thời lao đến. Hữu Thiên kịp giữ lấy cánh tay trái Tiêu Hà, Nhật Khánh đỡ lấy vai cô từ bên , còn Tiêu Hà thì lọt thỏm giữa hai .
- Cậu ? – Nhật Khánh gấp gáp hỏi, ánh mắt ánh lên sự lo lắng.
- Có trật chân trật khớp gì ? – Hữu Thiên xuống chân cô, bàn tay vẫn giữ chắc khuỷu tay Tiêu Hà.
Tiêu Hà choáng, nhưng lập tức trấn tĩnh.
- Mình ... cảm ơn hai .
Hai vẫn chịu buông . Cả hai ánh mắt đều dán chặt cô như sợ nếu lơi lỏng sẽ đánh rơi tay.
Lúc , Thanh Ngọc đang sân với đầu gối trầy, mặt cô đỏ bừng vì đau và tức.
- Nhật Khánh... – Cô gọi, giọng run lên đầy ấm ức.
Nhật Khánh giật , như ai đó kéo về thực tại. Cậu vội buông tay Tiêu Hà, ngoắt sang, chạy đến đỡ Thanh Ngọc. Nhìn thấy đầu gối cô trầy đỏ, nhăn mặt.
- Cậu thương . Để đưa lên phòng y tế.
Thanh Ngọc cố giữ vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt lướt qua Tiêu Hà vẫn giấu sự ghen tuông và tổn thương.
Hữu Thiên im lặng, theo đôi nam nữ. Ánh mắt tối , giọng thoảng qua trong gió.
- Phiền phức thật.
Tiêu Hà nhẹ.
- Cậu nhóc cũng chỉ là vô ý thôi.
- Mình cái tên Nhật Khánh kìa. – Hữu Thiên làu bàu.
- Sao cơ?
Tiêu Hà kịp hiểu, thì phẩy tay.
- Không gì.
Xa xa, Thanh Ngọc vẫn còn liếc phía . Ánh mắt đầy sự căm phẫn.