Tiêu Hà nhốt trong xe, ôm đầu nước mắt.
Cô Thúy chôn chân tại chỗ, ánh mắt theo chiếc xe đang xa dần mà miệng há hốc, nên lời.
Trúc Quỳnh cũng run rẩy theo. Cô cảm thấy thật may mắn khi lúc nãy thất thần trong tiết của .
Trên xe, Tiêu Hà thu lu một góc ghế, hai tay chắp vô cùng thành khẩn.
- Thầy ơi, em . Thầy tha cho em mà…
Quốc Hy liếc cô, khóe môi nhếch nhẹ. Vốn ban đầu, chỉ định mượn cô để thoát , nhưng trông cái bộ dạng hoang mang của cô học trò, hiểu trêu cô thêm chút nữa.
Anh gì, chỉ chậm rãi lái xe, vẻ mặt bí hiểm như đang suy tính gì đó ghê gớm lắm.
- Sao thầy gì hết ? – Tiêu Hà bắt đầu hoảng, giọng run run. – Lẽ nào... thầy thật sự gặp ba em ?
- Còn gì nữa? – Anh nhàn nhã đáp.
- Đừng mà thầy! Dù hôm nay em lơ là một chút, nhưng em vẫn hiểu những gì thầy giảng mà! Em vẫn nắm bài mà thầy! Thầy tha cho em thầy!
Nhìn cái bộ dạng sắp đến nơi của cô, buồn , chút mềm lòng. Đến khi xe dừng cổng nhà cô, Quốc Hy chống tay lên vô-lăng, giọng điềm tĩnh.
- Nếu em , cần kiểm chứng.
- Kiểm chứng? – Tiêu Hà mắt tròn xoe. – Kiểm chứng thế nào ạ?
Quốc Hy trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt một câu.
- Tối nay chờ tin nhắn của thì sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-86-loi-nho-hoa-loi-to-2.html.]
Nói xong, hiệu cho cô xuống xe.
Tiêu Hà đờ đẫn mở cửa bước xuống, mỉm , cúi đầu chào một cách lễ phép. Đợi đến khi chiếc xe khuất một đoạn, cô liền thẳng dậy, lầm bầm.
- là khó ưa! Ác độc! Đáng ghét!
Vừa cô vung tay vung chân như đang đánh ai đó trong khí.
cô hề , tất cả những hành động đó Quốc Hy thấy hết qua gương chiếu hậu. Một nụ nhẹ thoáng qua môi , xe tiếp tục lăn bánh.
Buổi tối hôm đó, Tiêu Hà lăn qua lăn giường, chốc chốc liếc điện thoại. Cô chờ tin nhắn của Quốc Hy mà lòng thấp thỏm như đống lửa. Nếu thể, cô hủy kết bạn với ngay và luôn.
Màn hình lóe sáng, âm báo tin nhắn vang lên, Tiêu Hà vội chộp lấy điện thoại mở khóa.
Quốc Hy: [Làm hết bài tập gửi vở Toán. Cuối tiết ngày mai nộp để kiểm tra xem em thật sự hiểu bài .]
Tiêu Hà trợn tròn mắt mớ bài tập dài dằng dặc, suýt thì hét lên. Cô nghiến răng, hậm hực.
- là ác thần mà!
Thế nhưng dù tức giận cách mấy, cô cũng ngoan ngoãn kéo ghế bàn học, bắt đầu làm bài.
Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Hà cũng làm xong bài tập. Cô thả bút xuống, vươn vai một cái, tay xoa xoa phía cổ cho đỡ mỏi. Chợt ánh mắt cô dừng nơi hình mặt nhỏ xíu in ở góc trang vở.
- Hừ, còn dám ? – Cô lầm bầm đầy bất mãn.
Trong đầu lóe lên một ý tưởng, Tiêu Hà liền cầm lấy bút chì, hí hoáy vẽ thêm hai cái sừng nhọn hoắt cùng bộ răng nanh cho cái mặt , đó ghi chú bên : “Ác thần QH”.
Tiêu Hà ngắm nghía “tác phẩm” mới lò, khoái chí, cảm thấy báo một mối thù nho nhỏ. cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, cô uể oải gom hết sách vở, nhét đại cặp lười biếng trèo lên giường, chìm giấc ngủ.