Quốc Hy vô thức chăm chú Tiêu Hà, ánh mắt rời khỏi bóng dáng cô. Anh ngờ cô gái mạnh mẽ thường ngày thể dịu dàng đến thế khi sân khấu, như thể quanh cô đang tỏa một thứ ánh sáng mềm mại, trong trẻo khiến khác thể rời mắt.
Dưới sân trường những tiếng bàn tán bắt đầu râm ran.
- Trông bọn họ đôi thật đấy. – Một bạn nữ xuýt xoa.
- Nam thần với nữ thần cạnh mà … - Một cô gái khác tiếp lời.
Thi Lan phía , mặt hằm hằm quát khẽ.
- Mấy đui hết ? Đẹp đôi cái gì chứ?
Thanh Ngọc im lặng một lời, nhưng ánh mắt sớm chứa đầy sự ganh ghét. Bàn tay cô nắm chặt, móng tay gần như cắm da thịt.
Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tiêu Hà thở phào nhẹ nhõm, vô thức xuống hàng ghế giáo viên. Bắt gặp ánh mắt quen thuộc đang , cô liền gật đầu, mỉm vui vẻ.
Quốc Hy cũng vô thức mỉm đáp , trong lòng chút tự hào và cả niềm vui nhỏ nhoi chẳng rõ vì .
Buổi lễ kết thúc, từng tốp học sinh tản về. Sân trường lúc chỉ còn nhóm Tiêu Hà và một nam sinh ở phụ dọn dẹp bàn ghế, tháo dỡ sân khấu.
Tiêu Hà cả buổi chạy tới chạy lui thì cảm thấy chân đau. Sau khi mang micro cất hội trường, cô tiến đến chiếc ghế gần đó xuống, tháo đôi giày trai mua và xoa xoa mấy đầu ngón chân.
Đôi giày thật, nhưng vẻ hợp với mấy kiểu chạy lăng xăng như hôm nay.
Cô đang xoa bóp đôi chân tội nghiệp của thì Hữu Thiên từ ngoài bước , cầm chiếc áo khoác phủ lên chân Tiêu Hà, đó quỳ xuống nhẹ nhàng nâng bàn chân cô lên.
Tiêu Hà giật , vội rụt chân , tròn mắt hỏi.
- Cậu làm gì đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-51-diu-dang-khong-qua-ba-giay-1.html.]
- Không đau chân ? Mình giúp xoa bóp. – Hữu Thiên đáp tỉnh bơ, tay vẫn giữ lấy bàn chân cô.
Tiêu Hà nheo mắt , .
- Cậu thấy một đứa con trai mà xoa chân cho một đứa con gái là kì cục ?
- Dù cũng coi là con gái. Huynh với gì ngại? – Hữu Thiên thản nhiên đáp.
Tiêu Hà bật , ngoan ngoãn đưa chân . là giữa cô và đến mức cần câu nệ quá nhiều thứ. Đôi khi cô còn suýt quên mất giới tính của .
- Nghĩ cũng thật, hồi năm ngoái còn ghét lắm, mà giờ trở thành hảo . – Tiêu Hà nghiêng đầu, .
Hữu Thiên đáp, chỉ khẽ , bàn tay vẫn đều đều xoa chân cô.
Lúc , một đám nam sinh khiêng những băng ghế gỗ hội trường. Một nhóm trong đó liếc thấy Tiêu Hà ở góc thì liền một cách cợt nhả, rảo bước tiến gần.
Tên đầu dáng cao to, tóc tai bù xù, tay còn đeo vài chiếc vòng sắc trông “dân chị”. Hắn huýt , Tiêu Hà với ánh mắt đắn.
- Ôi chao, em gái đau chân ? Để thằng nhóc xoa cho, đảm bảo mát tay!
Nói , cúi định đưa tay chạm chân cô.
còn kịp chạm , cổ tay Hữu Thiên nắm chặt. Cậu dậy, ánh mắt lạnh tanh.
- Đụng bạn thử xem, gãy tay ?
Tên nhướn mày, gằn giọng:
- Mày ngon nhỉ? Biết tao là ai ? Long đại ca đấy, ? Khôn hồn thì tránh .
Nói , túm lấy cổ áo Hữu Thiên, dáng vẻ hùng hổ như gây chuyện.