Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 142: Mưa Chiều

Cập nhật lúc: 2025-09-28 15:18:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Công viên giờ vắng. Gió đuổi qua từng vòm cây, quật lên lá rơi lả tả.

Tiêu Hà cúi buộc chặt cây dù lên cây cạnh chỗ chú chó. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt lớn rơi xuống vai áo, lạnh buốt. Mái tóc cô ướt nhẹp, lưng áo dính sát da thịt, tay chân lạnh toát, nhưng cô vẫn cặm cụi siết chặt nút buộc cuối cùng.

Chú chó cuộn mái che tạm bợ, ánh mắt ngơ ngác. Tiêu Hà thụp xuống bên cạnh, nhẹ vuốt lưng nó.

- Lẽ … lúc nên chỉ một .

Ý nghĩ lướt qua tan tiếng mưa rơi. Một thoáng tủi lòng trỗi dậy, nhưng cô trách ai cả, chỉ lặng lẽ lau giọt nước mưa nước mắt gò má.

lúc , một bóng bước đến. Tán dù che ngang đầu cô, chắn hết những giọt mưa.

Tiêu Hà giật ngẩng lên. Là .

Quốc Hy đó, ánh mắt nghiêm nhưng lạnh.

- Em tưởng là siêu nhân ? Mưa gió thế còn đường trốn? – Giọng trách, lo.

Tiêu Hà mím môi, từ từ dậy. Một thoáng lúng túng hiện lên trong đôi mắt nâu.

- Em sợ nó ướt… nó còn nhỏ, sẽ dễ bệnh.

Quốc Hy im lặng cô, khẽ thở . Giọng chậm .

- Chỉ lo cho khác là giỏi… còn bản thì…

Tiêu Hà cúi mặt. Không rõ tim đập nhanh vì lạnh vì lời của mặt.

- Mau lên xe , đưa em về. Nước mưa ngấm sẽ bệnh đấy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-142-mua-chieu.html.]

Tiêu Hà gật đầu, ngoan ngoãn theo. vì sợ tà váy ướt sẽ đụng , cô cố giữ cách.

Thấy nửa cô lọt khỏi cây dù, Quốc Hy chau mày, đưa tay kéo vai cô sát. Tiêu Hà giật , tim như ngừng đập.

Hai cùng tán dù. Mưa vẫn rơi, chậm và đều như rót từng nhịp tim. Mùi đất trong mưa, hương bạc hà dịu nhẹ và cả nhịp thở trầm của , tất cả hòa thành một thứ cảm giác yên bình đến lạ. 

Khoảnh khắc , những buồn tủi còn. Chỉ tiếng mưa rơi thánh thót, ấm bàn tay đặt nơi vai cô, và một thứ cảm xúc mơ hồ đang chạm khẽ tim.

- Đi sát chút, nếu cả và em đều sẽ ướt. – Quốc Hy rút tay về, giọng nhẹ như gió thoảng.

- Dạ… - Cô đáp khẽ, cun cút bước theo .

Tiếng bước chân khua nhẹ nền gạch ướt, như bản nhạc lời của buổi chiều mưa bất chợt.

Tiêu Hà khẽ hắt một cái khi xe. Cô cố co , lưng tựa ghế vì sợ áo ướt làm dây nước lên da ghế sáng màu.

Quốc Hy liếc sang, thấy cô cứ thẳng đơ như cán cuốc thì khẽ bật .

- Ghế xe bằng vải lụa , tựa

- … áo em ướt lắm ạ. – Cô lí nhí đáp, mắt vẫn thẳng về phía .

Anh gì thêm, chỉ với tay ghế lấy chiếc áo khoác dệt len hở cổ màu xanh đen đưa cho cô.

- Vậy mặc cái

Tiêu Hà ngập ngừng vài giây mới đưa tay nhận lấy. Cô mặc , khẽ tựa nhẹ ghế. Chiếc áo mang theo chút ấm của còn sót của đàn ông, khiến tim cô vô thức chệch một nhịp.

Cả hai gì thêm. Chỉ tiếng cần gạt nước đều đều và tiếng mưa gõ kính, như ru một buổi chiều trầm lặng trôi qua giữa hai con đang lặng lẽ chạm thế giới của .

Cơn mưa chiều đó, tuy ngắn ngủi, nhưng để trong lòng Tiêu Hà một lặng khó gọi tên. Không hẳn là rung động, cũng chẳng rõ buồn vui, chỉ là chút gì đó ấm áp len trái tim với nhiều thương tổn. cảm xúc thì bao giờ yên. Khi một tuần mới bắt đầu, thứ trở guồng thường nhật, cô cũng cuốn theo những rộn ràng mới.

Loading...