Hữu Thiên khẽ bật , một nụ nhạt mang theo vị đắng. Hóa trong lòng Tiêu Hà, vẫn chỉ là bạn ngày xưa từng mến Thanh Ngọc. Và giờ, cô nghĩ đang buồn vì cũ?
Cậu buồn... nhưng là vì hôm qua cô vô tư đẩy về phía Thanh Ngọc. Như thể trong lòng cô, chuyện từng rung động với ai mới là thứ đáng bận tâm.
- Chỉ từng thôi. Giờ quan tâm là , Tiêu Hà. – Giọng trầm hẳn. – Mình tự hỏi, nếu ngày đó thích Thanh Ngọc... thì giờ giữa hai chúng liệu khác?
Tiêu Hà sững . Cô quen thấy Hữu Thiên nghiêm túc như . Lặng một lúc, cô phì , lườm một cái.
- Đang tập thoại để tán ai ? Nếu em của thì tháo khớp lâu đấy.
Hữu Thiên cúi đầu , cố giấu ánh mắt đượm buồn. Tự dưng thấy bản thật buồn . Vì sợ mất cô, luôn dùng những câu bông đùa làm vỏ bọc. Và giờ nó như liều vacxin khiến Tiêu Hà miễn nhiễm với lời của dù là chân thành.
- Biết nên mới kết nghĩa với đấy. – Cậu nhún vai. – Mà về ? Xe đưa rước sắp chạy đấy.
Tiêu Hà giật , cổng.
- Đều tại đấy, làm khác lo lắng.
Cô đánh vai mấy cái cắm đầu chạy trối chết.
- Cẩn thận, coi chừng lọt lầu! – Hữu Thiên gọi với theo.
Tiêu Hà đầu, chỉ giơ nắm tay lên vẫy vẫy cảnh cáo.
Hữu Thiên theo bóng lưng , nụ thoáng hiện môi.
- Tiêu Hà, đến bao giờ mới ... thích là ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-129-that-nhu-dua.html.]
Giọng thoảng nhẹ trong làn gió, như mong gió sẽ đem tiếng lòng với thương.
Khi bình minh của ngày cuối tuần len lỏi khắp phố phường. Tiêu Hà cũng thức dậy rửa mặt, đồ. Cô chọn một chiếc váy liền màu trắng thắt nơ ở cổ. Mái tóc dài kẹp nửa bằng chiếc kẹp nơ cùng màu, khiến cô trông dịu dàng thanh thoát.
Chiếc xe buýt dừng cổng siêu thị, ba cô gái ríu rít kéo bước xuống. Trúc Quỳnh hào hứng dẫn đường, lôi kéo cả nhóm lên thẳng khu ăn uống tầng . Mùi thức ăn thơm nức tỏa từ các gian hàng khiến cả ba càng thêm phấn khởi.
Trong khi Tiêu Hà và Phương Ny mải chọn món, Trúc Quỳnh cứ chốc chốc đồng hồ, ngó quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Phương Ny nheo mắt , nửa đùa nửa nghi.
- Đừng là hẹn ai đến nha?
- Đâu ... hẹn ai ? – Trúc Quỳnh đáp, giọng cao hơn thường lệ.
Ngay lúc đó, một giọng nam vang lên phía lưng họ.
- Trúc Quỳnh! Trùng hợp thật, các em cũng đến đây ?
Tiêu Hà . Là Gia Hưng. Đi cạnh là tên con trai giật hủ tắc của Trúc Quỳnh.
- Trùng hợp thật. Xem chúng duyên, nhỉ? – Trúc Quỳnh nhoẻn , cố tỏ tự nhiên, nhưng bàn tay siết chặt quai túi tố cáo cô thoải mái như vẻ ngoài.
Tiêu Hà hờ hững mặt sang chỗ khác. Phương Ny liếc Trúc Quỳnh, ghé sát tai Tiêu Hà thì thầm.
- Mình tin là tình cờ.
Tiêu Hà đáp, nhưng ánh mắt dần lạnh, như lớp sương mỏng phủ qua.