Mới lim dim vài phút thì một giọng lảnh lót vang lên ở phía cửa lớp.
- Đâu ? Trò cưng của ? Mau trình diện!
Bảo Đăng ló đầu lớp, liếc mắt một vòng dừng ở phía bàn giáo viên nơi Quốc Hy đang chấm bài.
Thấy đối phương chỉ lặng lẽ nghiêng đầu hiệu, lập tức vọt đến bàn Tiêu Hà với tốc độ tên lửa, phịch xuống cạnh cô, mặt mày hớn hở.
Tiêu Hà bật dậy, cảnh giác Bảo Đăng.
- Thầy định bắt em làm gì nữa ?
- Tin vui đây! Chúc mừng em lọt đội tuyển học sinh giỏi Sử của trường!
Tiêu Hà chớp mắt mấy cái, đầu óc mờ mịt hiểu đang gì.
- Đội tuyển gì cơ ạ? Em đăng ký hồi nào ?
- Không cần. Đã thầy lo. – Bảo Đăng vỗ n.g.ự.c tự hào. – Thầy đích điền tên em , gửi hồ sơ luôn .
Tiêu Hà như tỉnh ngủ , trố mắt .
- Sao thầy lén đăng ký mà em một tiếng ?
- Không lén, là mặt em quyết định điều nhất! – Bảo Đăng toe, tiếp. – Đội tuyển Sử đang thiếu , mà em là hạt giống vàng. Không dùng là phí nhân tài.
- đó là kỳ thi của khối 12 mà thầy? – Cô nhăn mặt.
- Thi vượt cấp mà. Năm nay thi cho đỡ áp lực, mai mốt lên 12 em tha hồ thong thả. Giờ em mà đoạt giải, đường xét nghiệp và đại học là thênh thang rộng mở luôn chứ!
- ... em còn quyết định theo ban nào. Lỡ em theo tự nhiên thì thi Sử ích gì?
- Thì... thì lỡ em theo xã hội thì ? Có sẵn giải trong tay, nhẹ đầu bao nhiêu! – Anh lấp liếm, về phía Quốc Hy như tìm đồng minh. – Tôi lý thầy Hy?
Quốc Hy ngẩng đầu khỏi đống bài kiểm tra, mặt đổi sắc.
- Tôi bỏ phiếu trắng.
Tiêu Hà khúc khích, chống cằm Bảo Đăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-128-tan-dung-nhan-tai.html.]
- Vậy để năm em thi. Năm nay em vẫn còn ăn chơi.
Bảo Đằng cau mày, đổi chiến lược, giả vờ đau khổ.
- Không ! Em mà từ chối, là thầy buồn. Mà thầy buồn thì soạn giáo án. Mà giáo án thì cả lớp kiểm tra miệng mỗi tiết. Mà kiểm tra miệng thì… - Anh nhích dần về phía cô, ép Tiêu Hà né, Trúc Quỳnh bên cạnh cũng ép sát vách tường.
- Thôi ! – Tiêu Hà đưa tay đầu hàng. – Em là chứ gì!
Bảo Đăng búng tay cái “tách”, mặt rạng rỡ như mặt trời mới mọc.
- Vậy mới là trò cưng của thầy chứ! – Anh vỗ vai cô đôm đốp khiến Tiêu Hà suýt bật khỏi ghế.
Phía bục giảng, Quốc Hy khẽ bật , lắc đầu. Nhìn hai thầy trò bên , cảm giác như Bảo Đăng sinh là để tấu hài nhưng dòng đời xô đẩy trường học.
Tan học. Hữu Thiên bước khỏi lớp thì một giọng thương vang lên ngay lưng.
- Bộ bệnh ? Hay tâm sự?
Cậu đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tiêu Hà. Không cô đó từ bao giờ.
Hữu Thiên nhạt, giọng lười biếng.
- Không , chỉ tại tối qua nhớ quá nên ngủ .
Tiêu Hà nheo mắt, khẩy. Câu quen tới mức xong cô chẳng buồn phản ứng.
- Cậu câu bao nhiêu nhỉ? Mình đến thuộc luôn đấy.
- đó là lời thật lòng mà. – Hữu Thiên làm bộ thơ ngây.
Tiêu Hà thở dài, bước gần, vẻ mặt nghiêm túc hơn.
- Hôm qua ở phòng y tế và Thanh Ngọc gì với ?
Hữu Thiên khựng . Ánh mắt thoáng chùng xuống.
- Chẳng gì cả. Mình chỉ đưa trở thôi. Sao , ghen ?
- Cậu chập mạch ? – Tiêu Hà trừng mắt, thụi cho một cái. Ngập ngừng một chút cô tiếp, giọng dịu . – Mình đây thích Thanh Ngọc… cũng áy náy vì từng hiểu lầm . chuyện đó qua lâu , cần vì áy náy mà tránh mặt mãi như .