Đêm tàn, một ngày mới bắt đầu. Trong ánh sáng dịu dàng buổi sớm, Tiêu Hà và Trúc Quỳnh nắm tay tung tăng bước qua cổng trường. Khi đến giữa sân, Tiêu Hà bỗng khựng . Từ phía xa, cô thấy chiếc xe quen thuộc của Quốc Hy đang chậm rãi rẽ bãi đỗ.
Cô sang với Trúc Quỳnh.
- Cậu lên lớp , ghé phòng đoàn một lát.
Trúc Quỳnh vui vẻ gật đầu, chút nghi ngờ, bước thẳng về phía cầu thang.
Cùng lúc đó, Quốc Hy xuống xe, đang loay hoay lấy chồng bài thi ở ghế thì một giọng nhỏ nhẹ vang lên lưng.
- Thầy ơi...
Anh , bắt gặp ánh mắt của Tiêu Hà.
- Ừ? Có chuyện gì ?
- Thầy khỏe ạ? – Cô nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt lo lắng khi nhận sắc mặt vị thầy giáo phần nhợt nhạt.
- Không . – Quốc Hy mỉm trấn an.
Buổi tiệc tối qua kéo dài đến khuya. Dù cố né hết sức nhưng vẫn mấy bạn của ba mời rượu đến xỉn xoảng. Sau đó còn vội về ngay trong đêm để kịp buổi chào cờ sáng nay, khiến mỏi mệt.
- Mà em chuyện gì?
- À, thầy đợi em chút... – Tiêu Hà khẽ tháo chiếc balô vai, lôi một túi giấy xanh nhạt, buộc nơ cùng màu.
Tiêu Hà kính cẩn đưa chiếc túi lên mặt Quốc Hy bằng hai tay, .
- Trong ít bánh ngọt. Dù do em làm, nhưng cũng một nửa công sức. Thầy nhận nha thầy?
Quốc Hy ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Anh liếc sơ qua chiếc túi, ánh mắt thoáng ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-123-vat-cu-nguoi-moi.html.]
- Gì đây, em gây họa gì nên hối lộ ?
Tiêu Hà cau mày, chu môi giận dỗi.
- Sao thầy cứ nghĩ cho em ? Em chỉ cảm ơn thầy vì ôn tập cho em thôi chứ bộ.
Câu của cô khiến bật , nụ dịu dàng hơn khi.
- Thôi , là sai. Cảm ơn em vì món bánh.
Tiêu Hà tít mắt, dặn thêm.
- Thầy tranh thủ ăn nha, để lâu sẽ mất ngon đấy.
Nói cô khẽ cúi chào, chạy , dáng vẻ nhẹ nhàng lí lắc.
Quốc Hy lặng theo, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ kỳ. Cảm giác mệt mỏi tối qua cũng như tan biến mất.
Kết thúc cuộc họp đầu tuần, Quốc Hy trở phòng giáo viên, tranh thủ nhập điểm thi. Trong lúc đợi máy tính khởi động, ánh mắt vô thức liếc sang túi giấy mà sáng nay Tiêu Hà đưa.
Anh đưa tay mở túi. Những chiếc panna cotta nhỏ xinh với màu sắc tươi sáng xếp ngay ngắn như thể làm chúng đặt đó cả sự kiên nhẫn và chăm chút.
Thấy phía còn một chiếc hộp nhỏ, Quốc Hy cầm lên, mở . Anh sững trong thoáng chốc, khi trông thấy chiếc khăn tay quen thuộc.
Hôm , khi đưa cô về, quên bén và nghĩ làm mất. Hóa là cô lén mang về, giặt sạch lặng lẽ trả hôm nay.
Một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên len lỏi trong lồng ngực. Anh nghĩ sẽ vứt nó , như cách nên dứt bỏ một mối quan hệ cũ. Vậy mà giờ đây, món đồ gọn trong tay – sạch sẽ, nguyên vẹn, nhưng mang dấu ấn của một con gái khác.
Nó còn là chiếc khăn ký ức nữa, mà giống như một món đồ từng gắn với nỗi buồn, cô trò nhỏ lặng lẽ gột rửa chỉ bằng nước, mà bằng cả sự quan tâm dịu dàng.
Vậy… nên giữ nó thêm nữa, là vì cô?