Ánh hoàng hôn trải vàng khắp bãi cỏ xanh, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo tiếng khẽ vang, nhẹ bẫng như sương.
Tối đến, Tiêu Hà tựa lan can ban công. Gió đêm nhẹ lùa qua, mang theo cái se lạnh nhè nhẹ, phả làn tóc mềm.
Hình ảnh buổi chiều bên Nhật Khánh cứ chập chờn trong tâm trí. Tiêu Hà mỉm một , cảm giác như xoa dịu chuỗi ngày ôn tập mệt mỏi.
Đang thả hồn theo mây theo gió thì âm báo tin nhắn vang lên. Là lớp trưởng gửi đáp án môn thi hôm nay trong nhóm lớp. Tiêu Hà vội trở bàn học, lôi tờ đề kiểm tra kỹ lưỡng. Đôi mày thanh tú chau khi dừng ở bài chứng minh cuối.
Âm báo vang lên. Là tin nhắn từ Quốc Hy.
Quốc Hy: [Dò đáp án ?]
Tiêu Hà mím môi, ngón tay nhanh chóng gõ : [Rồi ạ!]
Quốc Hy: [Có sai bài nào ?]
Cô thở dài, thành thật trả lời: [Bài chứng minh cuối ạ.]
Ở bên , Quốc Hy thả cây bút xuống bàn, thẳng dậy, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình: [ như thế nào?]
Tiêu Hà: [Em cũng . Đáp án giống nhưng chứng minh khác.]
Quốc Hy tưởng tượng dáng vẻ uể oải pha chút lo lắng của cô học trò, bất giác bật , nhắn dỗ dành.
Quốc Hy: [Đừng vội buồn. Chưa chắc cách của em là sai.]
Ngừng một nhịp, bỗng thấy buồn , gõ thêm: [Người thành công luôn lối riêng mà.]
Bên , Tiêu Hà nhếch môi, bực buồn . Không đang an ủi móc mỉa nữa?
Tiêu Hà: [Người thất bại cũng lối riêng mà thầy.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-120-tram-dau-do-dau-tam.html.]
Nhận tin nhắn, Quốc Hy bật thành tiếng. Cô nhóc , lúc nào cũng mang cho sự tươi mới lạ kỳ.
Anh tựa lưng ghế, đôi mắt đầy ý , gõ: [Đừng suy nghĩ đến nó nữa. Tập trung cho những môn khác .]
Tiêu Hà: [Xin tuân lệnh!]
Nhìn dòng chữ hiện , Quốc Hy khẽ cong môi. Đắn đo một lúc, sợ cô quá cố gắng mà quên mất bản , thêm một dòng nữa.
Quốc Hy: [Nhớ đừng thức khuya quá.]
Bên màn hình, Tiêu Hà nhắn nữa, chỉ gửi một icon dễ thương cho lời hổi đáp.
Nhìn icon đó, lòng Quốc Hy như mềm một chút. Anh tựa đầu ghế, mắt trần nhà, khóe môi vẫn mang theo nụ dịu dàng.
Ở một nơi nào đó ngoài , một cô gái nhỏ đang vì tương lai mà nỗ lực từng chút một. Còn , tự chủ , chỉ lặng lẽ dõi theo cô.
Hai ngày thi cuối cùng nối tiếp trôi qua. Do hai giáo viên trong tổ Toán gấp rút về quê lo hậu sự cho , phần chấm thi đành giao cho các thành viên khác.
Tại cuộc họp ngắn kỳ thi, thầy tổ phó ngớt than vãn chuyện đĩa đệm đau nhức, lâu thì đau xương mỏi cốt. Thế nên, sự đồng tình âm thầm của , tổ trưởng nhanh chóng chỉ định Quốc Hy - trẻ khỏe nhất tổ đảm nhận phân nửa phần bài thi còn .
Quốc Hy vốn định nán thêm một ngày nữa, tranh thủ chấm bài cho xong mới về thành phố. ngờ, chiều thứ bảy, Văn Thành âm thầm cho tài xế đánh xe xuống đón mà báo câu nào.
Quốc Hy chỉ đành bất lực ôm theo balô, laptop cùng gần chục xấp bài thi lỉnh kỉnh lên xe, thở dài ngao ngán.
Khi xe về đến nhà, trông thấy Quốc Hy bước xuống với vẻ mặt mệt mỏi, tay xách theo đủ thứ đồ đạc, Văn Thành giấu nổi vẻ vui mừng, trong lòng thầm nhủ chắc con trai chịu ngoan ngoãn dọn ổ .
Thế nhưng, niềm vui kéo dài bao lâu thì Văn Thành c.h.ế.t lặng khi thấy Quốc Hy từ tốn lôi từng xấp bài thi dày cộp trải đầy mặt bàn.
Ông chỉ lắc đầu bất lực, xuống ghế, con trai cần mẫn sắp xếp đống giấy mặt, trong lòng dở dở .
Quốc Vinh thì khoái chí xon xen bên cạnh, còn hào hứng đòi chấm giúp, lý sự rằng so với việc phê duyệt tài liệu ở công ty, thì chấm bài cho học sinh còn vui hơn nhiều.