Tiêu Hà ngạc nhiên, nhưng giọng vẫn dửng dưng.
- Không gì. Chuyện nhỏ thôi.
Long đại ca ngập ngừng một lúc lấy hết dũng khí .
- Tiêu Hà... ồn ào, nhưng thật sự ngưỡng mộ em. Nếu thể làm yêu thì... làm em chí cốt cũng . Mình kết nghĩa , ?
Tiêu Hà chớp mắt mấy cái như tin tai . Một kẻ ngông nghênh như , từng cô mắng mỏ thương tiếc mà giờ đây xin làm ?
- Anh nghiêm túc ? – Cô hỏi, nửa tin nửa ngờ.
- Anh nghiêm túc. Từ nay phúc cùng hưởng, họa... thì để chịu! – Hắn vỗ n.g.ự.c đầy tự tin.
Tiêu Hà bật khoanh tay .
- Bớt xem phim kiếm hiệp . thôi, , miễn là đừng làm mấy trò xàm xí như nữa.
- Yên tâm, là giữ lời!
Rồi hí hửng dúi túi giấy tay cô.
- Đây là ít bánh kẹo với nước, coi như quà cảm ơn. Em nhận nhé?
Cô gật đầu mỉm nhẹ.
- Cảm ơn . Tôi nhận.
- Vậy về nha! À... chúc em thi !
- Anh cũng . – Tiêu Hà đáp khẽ.
Long đại ca xòa, đưa tay chào theo kiểu quân đội vụt chạy , dáng vẻ cao gầy mất hút trong bóng nắng nhạt cuối ngày.
Tiêu Hà theo, khẽ bật . Hôm nay cô thêm một “ ” bất đắc dĩ, nhưng cảm giác trong lòng nhẹ nhõm đến lạ thường.
Cuối cùng ngày thi cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-117-chuc-thi-tot.html.]
Như một cách tự trấn an bản , lớp Tiêu Hà mè nheo với các giáo viên tiết buổi sáng, nài nỉ họ chúc thi .
Quốc Hy khoanh tay tựa bàn, ba mươi bảy đứa trẻ to xác đang nũng nịu như trẻ con, khóe môi kiềm cong lên, bật khẽ.
- Được . Tôi chúc các em... làm bài mười điểm.
- Áp lực thầy ơi! – Một bạn gái ôm mặt than thở.
Tên lớp trưởng cũng lời của cả lớp.
- Thầy chúc , chi bằng thầy phát cho mỗi đứa một dải lụa trắng còn hơn.
Quốc Hy bật , khoát tay hiệu im lặng, lấy vẻ nghiêm túc.
- Vào phòng thi nhớ làm bài cẩn thận, đừng để những sai sót ngớ ngẩn ảnh hưởng đến kết quả. Câu nào dễ thì làm , phân bố thời gian hợp lý. Nhớ ?
- Vậy câu nào khó thì bỏ hả thầy? – Đức Thành láu táu hỏi, khiến cả lớp ồ.
Trúc Quỳnh bĩu môi.
- Cậu mà bỏ câu khó thì bài thi chắc chỉ nửa trang!
Quốc Hy chỉ khẽ, điềm nhiên đáp.
- Em thể bỏ... nhưng sẽ bỏ qua cho em .
Dứt lời, xách cặp thẳng, để phía tiếng vỗ tay và những tràng khoái chí của cả lớp.
một giờ chiều, hành lang trường học nhộn nhạo như cái chợ phiên. Học sinh các khối đu đeo, bu kín bên ngoài hành lang, mắt tròn mắt dẹt dán chặt cánh cửa phòng hội đồng - nơi các giáo viên quyền lực đang họp hành.
Nhận đề thi và giấy thi xong, từng tốp giáo viên lượt bước . Quốc Hy bước xuống bậc thang, cô Thúy nhanh như cắt xuất hiện bên cạnh, tay bật cây dù màu hồng chói lóa với họa tiết trái tim lên che cho .
- Thầy chung với cho đỡ nắng nhé! – Cô Thúy hấp háy cặp mắt, đầy tình tứ.
Quốc Hy đơ một quãng, vội lấy vẻ lịch sự. Anh nhẹ nhàng đẩy cây dù trở về với chủ nhân, nhoẻn .
- Cảm ơn cô, cô cứ tự nhiên che một .
Dứt lời, cắm đầu thẳng như chạy trốn, dám ngoái phía .