Buổi sáng cuối tuần. Ánh nắng dịu nhẹ lọt qua khung cửa sổ, len lỏi căn phòng nhỏ. Tiêu Hà gương, ướm thử vài bộ quần áo. Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng, kết hợp với quần tây ống rộng.
Cô thắt gọn tóc, cài chiếc kẹp nơ nhỏ xinh lẩm bẩm:
- Giống hẹn hò thật đấy.
Tiêu Hà khẽ bật với chính câu của , nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu quầy quậy tự vỗ nhẹ hai bên má như để tỉnh táo .
- Đừng điên, Tiêu Hà!
Xong xuôi, cô lấy sách vở nhét chiếc túi nhỏ, lon ton bước xuống phòng khách.
- Ba , con ngoài học nhóm với bạn đây ạ!
Ba cô chỉ “ừ” một tiếng, mắt vẫn dán trang báo. Còn cô trong bếp, vọng .
- Đi đường cẩn thận, gì thì gọi về nha con!
- Dạ, con ạ! – Cô đáp đeo túi lên vai, phóng lẹ cổng.
Tối qua, cô xin phép ba nhưng chỉ dám dối là học nhóm. Mặc dù cô và thầy Hy trong sáng như gương, nhưng việc một giáo viên tự nguyện kèm riêng cho học trò mà lấy tiền, thì cũng đáng nghi thật.
Dẫu đề nghị như vì áy náy chuyện cô ngất xỉu, nhưng cô dám kể rõ chuyện cho ba ? Nếu con gái gây một loạt tình huống dở dở cho thầy giáo thì chắc họ sẽ ngất mất thôi.
Tiêu Hà đẩy cửa bước quán. Hương cà phê dịu nhẹ hòa cùng chút tinh dầu cam sả phảng phất khiến cô cảm thấy thư giãn hẳn. Ánh mắt cô đảo quanh quán một lượt, dừng nơi đàn ông đang ở góc bàn gần cửa kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-109-day-kem.html.]
Quốc Hy đó, tựa lưng thoải mái ghế, mặt là chiếc laptop, bên cạnh là ly còn bốc khói lững lờ. Anh mặc áo Polo trắng, để lộ cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ kim loại sáng lắp lánh.
Ánh ban mai xuyên qua lớp kính lớn, phản chiếu lên sống mũi cao và đường nét gương mặt , khiến cả như bao phủ bởi một thứ ánh sáng từ thiên đường.
Tiêu Hà khựng một nhịp. Cảm giác vị thầy giáo mặt như một bức tượng chạm khắc mỹ.
Như cảm nhận ánh mắt của cô, Quốc Hy ngước lên, bắt gặp ánh phần ngẩn ngơ của cô trò nhỏ. Một bên môi cong lên, nhẹ nhàng .
- Tôi ngoài hành tinh mà em dữ ?
Tiêu Hà bừng tỉnh, cúi đầu.
- Em… em chào thầy. Để thầy đợi ạ.
Quốc Hy khẽ .
- Không . Em , chúng bắt đầu học.
Tiêu Hà lời, kéo ghế xuống, lôi sách vở bày gọn bàn. Không khí buổi sáng nơi quán cà phê yên tĩnh, chỉ tiếng bút lướt giấy và giọng trầm ấm, chậm rãi của Quốc Hy.
Tiêu Hà chăm chú trang vở, thỉnh thoảng cau mày vì một đề Toán khó “a” lên khe khẽ khi hiểu vấn đề. Mỗi khi giải một bài, đôi mắt cô ánh lên vẻ vui thích như trẻ con khen.
Quốc Hy giảng bài liếc cô trong im lặng.
Ánh nắng rọi qua ô cửa kính, đọng nhẹ hàng mi cong, thi thoảng lay động như cánh bướm trong gió xuân. Đôi má bầu bĩnh, ửng hồng như đào phai, chốc chốc phồng lên khi cô nhấp một ngụm nước.
Quốc Hy khẽ . Một nụ thoáng qua, dịu dàng như ánh sáng mùa thu. Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ kịp kìm : “Xinh .”