Tiêu Hà ngửa mặt trời, nên . Cô nghĩ hôm đó, Gia Hưng sẽ điều mà dừng . giờ còn bước thêm một bước trái tim mềm yếu bằng thứ dịu dàng đầy tính toán.
Nếu Trúc Quỳnh những lời với cô thì liệu còn tin cái gọi là “hối hận cả đời” ? nếu cô … liệu khiến bạn sụp đổ?
Mặc dù bề ngoài Trúc Quỳnh , nhưng tâm tư kỳ thực mẫn cảm yếu ớt. Mới Gia Hưng bơ mấy thì buồn đến nghỉ học. Giờ mà cô , e là sẽ bệnh liệt giường liệt chiếu mất.
Thấy gương mặt Tiêu Hà tối sầm , Trúc Quỳnh lo lắng nắm lấy tay cô.
- Tiêu Hà, lo cho . thật sự khác mà. Là hiểu lầm thôi, tin .
Tiêu Hà đáp, chỉ lặng lẽ rút tay khỏi tay bạn, bỏ . Cô để Trúc Quỳnh thấy gương mặt lúc của – giận, bất lực đến nổ tung.
Tiêu Hà bước nhanh lên lầu ba, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt như lửa. Cô đến cửa lớp 12C3, trực tiếp tìm gặp Gia Hưng.
- Gia Hưng, chuyện với .
Gia Hưng thoáng giật , nhưng nhếch môi đầy tự mãn, dậy theo cô. Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên.
- Hai họ từ khi nào đến mức tìm gặp riêng kìa? – Một tên trong nhóm Gia Hưng bóp cằm suy nghĩ.
- Hay là cưa đổ ẻm ? Vậy là bọn thua cược ? – Một tên khác lên tiếng.
Cả đám nhún vai, . Quyết định chờ Gia Hưng trở về tra hỏi.
Đến góc hành lang vắng, Tiêu Hà liền phắt , trừng mắt Gia Hưng.
- Anh đang giở trò gì với bạn hả?
- Em hỏi thế là ? – Gia Hưng ngả tường, nhàn nhạt . – Anh và em đang hẹn hò. Đơn giản thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-106-nhe-da-ca-tin.html.]
- Đừng giả ngây. Rõ ràng với thích cô , giờ đột ngột đổi thái độ. Anh nghĩ tin ?
Gia Hưng Tiêu Hà, ánh mắt tối . Một lúc khẽ .
- Em nghĩ làm là vì ai? Là vì em đó, Tiêu Hà. Anh làm tất cả đều là vì em.
Cô trừng mắt.
- Anh điên ?
- Ừ, cũng thể. Anh em chán ghét , nên chọn cách rút lui, chọn Trúc Quỳnh để em nhẹ lòng. Anh nghĩ, nếu biến mất khỏi tầm mắt em, em sẽ thôi ác cảm với . em ? Càng xa em, càng đau.
Tiêu Hà siết chặt tay, lồng n.g.ự.c như chặn cứng.
- Anh đừng diễn nữa. Trúc Quỳnh là quan trọng đối với , và dĩ nhiên sẽ để cô biến thành trò đùa của .
Gia Hưng khẩy, tiến lên một bước.
- Vậy em định làm gì? Nói với em ?
- Tôi sẽ . Nói cho cô bản chất thật sự của .
Gia Hưng bật như thể một câu chuyện hài. Hắn cô, lạnh giọng.
- Em nghĩ em sẽ thế nào nếu em ? Buồn? Đau lòng? Hay tuyệt vọng? Còn tình cảm giữa hai thì ? Em nghĩ Trúc Quỳnh sẽ em bằng ánh mắt nào khi tất cả?
Tiêu Hà khựng . Câu của Gia Hưng như con d.a.o hai lưỡi, đ.â.m trúng nơi yếu nhất của cô. Đôi mắt cô hằn lên tia m.á.u đỏ, giọng lạc hẳn .
- Nếu còn chút lương tâm thì nhất hãy thật lòng với Trúc Quỳnh. Nếu dám tổn thương cô nữa... sẽ tha cho . Và cũng nhớ cho rõ, sẽ bao giờ thích như . Không bao giờ.