Anh thua liền mấy ván, uống hết ly đến ly khác.
“Tổng Kỷ, phục .”
Tiêu Nhuận nước mắt lưng tròng, mặt đầy cảm phục.
Thường thì ai giỏi một lĩnh vực đều ít nhiều mang kiêu ngạo. Anh khóa của chịu nổi mấy khách hàng mắt thẩm mỹ, cũng chẳng thích xã giao. Vì thế dù vẽ giỏi xuất chúng, vẫn tìm công ty phù hợp.
bản tính đơn giản, chỉ cần gặp ai khiến tâm phục khẩu phục, sẽ chịu lắng .
Trong vài giờ ngắn ngủi, hình tượng Kỷ Từ trong mắt Tiêu Nhuận từ “tư bản vô lương” lập tức nâng cấp thành “cá chép may mắn”.
Vận may cũng là một loại thực lực. Vậy nên phục thật.
“Phục thì , về công ty làm trưởng nhóm mỹ thuật ?”
“Đã cược thì nhận thua.”
Kỷ Từ đắc ý nhướng mày, cất xúc xắc túi.
Nếu đuôi, chắc giờ vẫy còn nhanh hơn cánh quạt.
“Tổng Kỷ, cuối cùng cũng hiểu tên là Kỷ Từ .”
Tôi nịnh, bóp vai cho .
“Tại ?”
“Vì xảo trá đến mức từ nào tả nổi, ha ha ha.”
Đối phương hừ lạnh:
“ là gan to bằng trời.”
Rồi túm lấy cổ áo , nhét thẳng xe taxi.
9
Trên xe, níu lấy chân Kỷ Từ buông:
“Sếp, thật , tất cuối cùng rách ? Với , trong công ty ai cũng bảo nghèo đến mức… đồ lót cũng chẳng nổi.”
“Chậc chậc chậc.”
Bác tài phía đầu , ánh mắt đầy thương hại.
Kỷ Từ giữ chân, giữ… đáy quần, cuối cùng nhận giữ nổi cả hai, đành bất lực quát lên:
“Hứa Lạc Thần, cô chọc tức c.h.ế.t ?”
“Mai Động, ngừng cũng !” Tôi giơ tay làm dấu “yeah”.
Đối phương chỉ lắc đầu bất lực.
Náo loạn một lúc, thấy buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mot-vien-duong-la-du/7.html.]
Đầu cứ gục sang một bên, suýt đập cửa kính, tỉnh dậy gục tiếp. Lặp lặp nhiều , cuối cùng đàn ông bên cạnh nhịn nổi, thở dài một , kéo đầu tựa lên vai :
“Thật chẳng làm gì với cô. Cứ thế kính xe sớm muộn cũng cô húc vỡ, đền tiền.”
Bề ngoài tỏ vẻ gượng gạo, nhưng bờ vai nghiêng về phía thêm một chút, để tựa thoải mái hơn.
“Đàn đàn đàn, đàn hết nếp nhăn.” Tôi búng nhẹ trán , liền giữ chặt .
Ánh sáng mờ ảo khiến khí chất vốn xuất chúng của càng thêm vài phần cô đơn. Anh nặng nề thở dài, như thể mang tâm sự lớn.
Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Một lúc , giọng vang lên, mang theo chút thăm dò khó nhận :
“Hứa Lạc Thần.”
“Ừm?”
“Tại em vẽ nữa?”
Tại vẽ nữa ư? Bao nhiêu từng hỏi câu .
Trên mặt , cũng sẽ hiện lên vẻ đau lòng như họ ?
Tôi dám , cũng chẳng .
Tôi chui đầu n.g.ự.c , thở riêng của lập tức bao trùm lấy .
Kỷ Từ ngây .
Tôi cảm nhận rõ cơ thể thoáng run cứng .
Rất lâu , mới đưa tay ôm lấy eo .
Nước mắt bất giác rơi xuống.
10
Năm 22 tuổi, là năm rực rỡ nhất của , cũng là năm đau khổ và mù mịt nhất.
Năm đó, nghiệp đại học, mở phòng tranh riêng, ký hợp đồng với một quản lý chuyên nghiệp.
Ai cũng sẽ là ngôi mới của giới nghệ thuật, chỉ cần thêm thời gian, tranh của chắc bán với giá hàng chục triệu.
tiếc, còn nhiều thời gian nữa.