Mối quan hệ phức tạp - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-02 08:08:02
Lượt xem: 298

Ngày ly hôn với Cố Yến, bầu trời ngoài Cục Dân chính là màu xanh biếc nhất từng thấy trong suốt ba năm qua.

Anh tiện tay ném giấy chứng nhận ly hôn ghế phụ, đáy mắt mang theo chút thương hại và thiếu kiên nhẫn như bố thí.

“Lâm Vãn, đừng cho cô cơ hội. Tôi và Tri Ý là tình cảm tự nhiên, nhưng nếu cô an phận thủ thường, vị trí Cố phu nhân, vẫn thể để cô .”

“Tri Ý” trong lời , là Tống Tri Ý, bạch nguyệt quang mà ngày đêm nhung nhớ.

Ba tháng , cô đường hoàng về nước, chính thức tuyên chiến với .

Còn , là kẻ chiếm chỗ thế .

Tôi , kéo cửa xe bước lên chiếc xe công nghệ đặt sẵn, vẫy vẫy cuốn sổ đỏ tay về phía : “Không cần , Cố tổng. Chúc và bạch nguyệt quang của trăm năm hạnh phúc, mãi mãi chia lìa.”

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của và làn bụi tung lên từ chiếc Maybach, thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, vở kịch độc diễn kéo dài ba năm cũng hạ màn.

Mọi đều nghĩ rằng sẽ lóc, làm ầm ĩ, hoặc bám riết buông như một kẻ điên.

Bởi lẽ, Cố Yến là tài năng trẻ nổi tiếng của Bắc Thành, gia thế hiển hách, còn chỉ là một cô nhi bình thường.

Có thể gả cho gặp vận may lớn.

họ rằng, trong cuộc hôn nhân , chỉ đóng vai một thế.

Mà còn là một diễn viên, luôn sẵn sàng kết thúc màn diễn.

Tôi chỉ ngờ rằng, màn của vở kịch hoang đường , còn kịch tính hơn tưởng tượng nhiều.

khi ly hôn mới phát hiện, bạch nguyệt quang Tống Tri Ý tôn lên thần vị, hóa , cũng chỉ là một thế .

Việc đầu tiên làm khi tất thủ tục ly hôn, là dọn dẹp sạch sẽ cái "nhà" mà sống ba năm.

Tất cả đồ đạc của , gộp cũng chỉ hai chiếc vali.

Những thứ còn , như túi xách hàng hiệu, váy áo cao cấp, trang sức do chính Cố Yến sắm cho "Cố phu nhân", hề lấy một món.

Nực thật, chỉ là một diễn viên đóng thế tạm thời, đạo cụ và phục trang, lấy làm gì chứ?

Cô bạn Tô Tình lái chiếc xe thể thao đỏ chói của cô đến đón , thấy đống đồ xa xỉ chất chồng trong nhà, mắt cô suýt rớt ngoài.

“Lâm Vãn, điên ? Toàn là tiền đấy! Cậu ở với ba năm, phí tổn thanh xuân, phí tổn tinh thần gì đó cũng lấy chứ? Số cộng , đủ cho mua một căn hộ nhỏ ở khu Hai vành đai đấy!”

Tôi đang gắng sức kéo chiếc vali cuối cùng đến cửa, bèn thẳng dậy lau mồ hôi.

“Những thứ thuộc về , cầm bỏng tay.”

Tô Tình giận dữ chọc đầu : “Cậu đúng là quá thanh cao! Với cái loại tra nam như Cố Yến, nên lột sạch da mới !”

Tôi : “Tôi lột mà.”

Tô Tình ngẩn : “Cái gì cơ?”

Tôi lấy một tập tài liệu trong túi xách đưa cho cô : “Trong thỏa thuận tiền hôn nhân ghi rõ, nếu ly hôn trong ba năm, một phần trăm tài sản cá nhân của sẽ thuộc về .”

Tô Tình ghé sát, thấy một dãy 0 tài liệu, cô hít một lạnh.

“Chục, trăm, nghìn, vạn... Trời đất ơi! Tám con ! Lâm Vãn, tâm cơ từ bao giờ ?”

Tôi thản nhiên : “Không tâm cơ, mà là quá tự phụ.”

Ba năm khi kết hôn, đội ngũ luật sư của soạn thảo một thỏa thuận tiền hôn nhân vô cùng hà khắc, sợ mưu đồ tài sản gia đình.

Lúc đó, chỉ đưa một đề nghị sửa đổi nhỏ: Nếu chủ động đề nghị ly hôn, và phạm bất kỳ sai lầm nguyên tắc nào, yêu cầu nhận một phần trăm tài sản cá nhân của làm bồi thường.

Ánh mắt luật sư của lúc đó, hệt như đang một đứa ngốc ngây thơ.

Và Cố Yến, càng khinh miệt nhếch mày, vung bút ký tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/moi-quan-he-phuc-tap/chuong-1.html.]

Trong mắt , một phụ nữ ngoan ngoãn, lời, yêu đến tận xương tủy như , làm thể đợi đến ngày chủ động đòi ly hôn chứ?

Anh dám chắc rằng, sẽ là chịu nổi việc trong lòng khác mà suy sụp .

Anh tính toán thứ, chỉ trừ việc, căn bản hề yêu .

Tô Tình chằm chằm dãy đó một lúc lâu, cuối cùng hồn, ôm chầm lấy :

“Hay lắm! Vãn Vãn! Có tiền , làm gì cũng ! Đi nào, chị đây dẫn ăn mừng! Quên tra nam , chào đón cuộc sống mới!”

Bước đầu tiên của cuộc sống mới, dùng tiền , thuê một mặt bằng cửa tiệm sân nhỏ ở phía Tây thành phố.

Tôi học điều chế hương liệu ở đại học, luôn mơ ước một studio nước hoa của riêng .

Chỉ là kết hôn ba năm, Cố Yến thích ngoài làm ăn, càng thích dính những mùi "hỗn tạp" đó.

Anh thích một loại nước hoa đặc biệt, hương tuyết tùng thanh lạnh trộn lẫn với mùi đàn hương thoang thoảng.

Anh , đó là mùi hương Tống Tri Ý trong đầu tiên họ gặp .

Thế nên, suốt ba năm, chỉ thể duy nhất mùi hương đó.

Bây giờ, cuối cùng cũng thể trở là chính .

Studio đặt tên là “Vãn Lai Hương”, lấy từ câu thơ “Bóng thưa nghiêng ngang nước trong vắt, hương thầm lãng đãng trăng hoàng hôn”.

Tô Tình chê cái tên quá văn vẻ, , hiểu , đây là mùi vị của tự do.

Ngày studio khai trương, ánh nắng thật .

Tôi mặc chiếc váy đầm vải lanh do tự thiết kế, trong sân nhỏ, những cây hoa hồng, hoa nhài, hoa hương chăm sóc cẩn thận, cảm thấy cả như sống .

lúc đang chìm đắm trong sự thư thái lâu đó, một chiếc Maybach chói mắt dừng cửa.

Cửa xe mở , Cố Yến và Tống Tri Ý bước xuống.

Tôi đúng là, chẳng yên tĩnh giây phút nào.

Tống Tri Ý khoác tay Cố Yến, cằm ngẩng cao như một con công kiêu ngạo.

đánh giá cửa hàng nhỏ của từ xuống , ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt: “Cố Yến, đây là cái cô , cô sống ư?”

“Ha, em còn tưởng là cảnh tượng hoành tráng gì, hóa chỉ là mở một cái tiệm bán nước hoa tồi tàn . Lâm Vãn, gu thẩm mỹ của cô thật sự vẫn tầm thường như khi.”

Vẻ mặt Cố Yến phức tạp.

Anh lẽ thấy khuôn mặt sự sa sút, thảm hại, và hối hận khôn nguôi.

Thật tiếc, khiến thất vọng .

Tôi dựa khung cửa, thong dong họ, khóe miệng nở một nụ nhạt: “Cố tổng, Tống tiểu thư, cửa hàng nhỏ hôm nay khai trương, tiếp đón chu đáo.

Nếu hai vị đến đây để gây chuyện, xin mời cửa rẽ trái, thong thả tiễn.”

Tống Tri Ý thái độ của làm cho nghẹn họng, ngay đó lạnh một tiếng.

“Gây chuyện? Cô xứng ? Tôi chỉ đến xem, rời khỏi Cố Yến, cô rốt cuộc thể sa sút đến mức nào. Bây giờ thấy , cũng yên tâm.”

cố tình giơ chiếc nhẫn kim cương lớn hình trứng chim bồ câu tay lên khoe: “À, đúng , quên với cô, tháng , và Cố Yến sẽ đính hôn. Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cô, cô nhất định tới đấy, tiền thê.”

Hai chữ “tiền thê” cô nhấn nhá thật mạnh và dài, đầy vẻ khoe khoang.

Tôi gật đầu, càng rạng rỡ hơn: “Được thôi, chúc mừng. Đến lúc đó nhất định sẽ gửi một phong bao lì xì thật lớn.”

Sự bình tĩnh của hiển nhiên ngoài dự đoán của họ.

Lông mày Cố Yến nhíu chặt hơn.

Anh chằm chằm , dường như tìm một chút dấu vết ngụy tạo nào đó .

“Lâm Vãn,” cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp, “cô cần cố tỏ kiên cường mặt . Tôi cô vẫn yêu , cô mở cửa hàng , cũng là thu hút sự chú ý của , ?”

Loading...