Vì sơn móng tay của  còn  khô, điện thoại reo hai   tự động ngắt.
 
Chuyên viên làm móng  giúp  lấy điện thoại .
 
Chuông  kiên trì vang lên  nữa.
 
Tôi  tên hiển thị  màn hình, một dự cảm  lành dâng lên trong lòng.
 
Tôi vội vàng cầm lấy điện thoại, vụng về dùng ngón tay chạm  màn hình.
 
Giọng Tô Diệc tức tối lập tức truyền đến từ ống .
 
"Bình thường cô dạy con kiểu gì thế? Còn học thói trộm cắp nữa! Mau đưa nó về , đúng là mất mặt."
 
Ngoài giọng Tô Diệc.
 
Tôi còn loáng thoáng  thấy tiếng Cố Oánh Oánh mắng chửi, và tiếng con gái .
 
Tôi vội vàng cùng bà Tô chạy như bay đến chỗ Tô Diệc.
 
Tô Diệc mở cửa, lập tức đẩy Nha Nha  ngoài.
 
"Mẹ con đến đón  đấy, mau về ."
 
Nha Nha  thấy , nước mắt  ngưng  tuôn trào .
 
"Oa oa, con   ăn trộm. Mẹ ơi, con   ăn trộm."
 
Nha Nha ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , liên tục lặp  câu , rõ ràng là   dọa sợ.
 
Tôi bế con bé lên, hỏi Tô Diệc: "Anh  con gái trộm đồ, rốt cuộc là con bé trộm cái gì?"
 
Tô Diệc cụp mắt xuống, cố gắng lảng tránh: "Cô nhất thiết   chuyện mất mặt  ngay ngoài cổng ?”
 
"Ăn trộm là ăn trộm, cô về nhà tự hỏi con bé ."
 
Tôi kiên quyết : "Tôi là  giám hộ của con bé,  trách nhiệm tìm hiểu sự việc. Nếu   con bé ăn trộm, phiền  đưa  bằng chứng."
 
Tô Diệc   làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, nhưng vì bà Tô đang  mặt nên đành : "Một sợi dây chuyền kim cương. Oánh Oánh tận mắt thấy, còn  thể giả  ?"
 
Tôi  khẩy: "Cô   gì thì là thế ? Vậy   cô  chỉ cần làm mất đồ,   sẽ  là con gái  trộm . Tôi nhớ trong nhà  camera giám sát, nếu con gái  thật sự trộm dây chuyền,  nhất định sẽ bồi thường theo giá."
 
Tô Diệc qua loa : "Camera hỏng ,    gì cả."
 
Bà Tô cũng  thèm nể nang  ,  thẳng: "Vậy thì báo cảnh sát . Để cảnh sát kiểm tra dấu vân tay  sợi dây chuyền, sẽ  ai mới là kẻ trộm."
 
Tô Diệc vẻ mặt bất lực : "Mẹ ơi,  đừng gây thêm rắc rối nữa. Trẻ con  hiểu chuyện, đưa về nhà giáo dục là  , hà tất  làm lớn chuyện."
 
Bà Tô trầm mặt, nghiêm giọng: "Cháu gái   oan ức, tại   bỏ qua như . Uổng cho mày làm bố. Thà tin một  ngoài, còn hơn tin con gái ruột ."
 
Tô Diệc  với giọng thiếu tự tin: "Oánh Oánh    ngoài."
 
Bà Tô lạnh lùng: ", nó là vợ mới của mày. Vậy nên mày  chỉ ruồng bỏ vợ con, mà còn cùng cô  vu oan cho con gái ăn trộm."
 
 lúc chúng  đang tranh cãi  ngừng,  chợt phát hiện má trái của Nha Nha  vẻ sưng đỏ.
 
Tôi vén tóc con bé lên, chất vấn: "Chuyện  là ?”
 
Tô Diệc thiếu kiên nhẫn: "Nó  cẩn thận  ngã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/me-chong-toi-hgad/chuong-3.html.]
 
Tôi tức giận đến cực điểm, tiến lên cho   một bạt tai.
 
"Tô Diệc,  coi  là kẻ ngốc ? Cho dù nó  ngã thì cũng  thể  dấu ngón tay hằn  mặt! Báo cảnh sát ,  nghi ngờ các  ngược đãi trẻ con, chuyện  hôm nay  xong !"
 
Cố Oánh Oánh cuối cùng cũng  nhịn , chạy  gào thét với : "Cô báo ! Tôi sợ cô chắc? Nhỏ tuổi  trộm cắp, đúng là  nào con nấy. Con ranh đê tiện, y hệt  nó, thích câu dẫn đàn ông."
 
Con bé chỉ thích  ôm,  hôn má,  mà   cô   thành dơ bẩn như .
 
Tôi đang định tát cô .
 
Bà Tô  nhanh tay hơn .
 
"Chát!"
 
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
 
Bộ móng tay sơn đỏ tươi  làm của Bà Tô  để  bốn vết ngón tay rõ rệt  mặt Cố Oánh Oánh.
 
"Bà đây nhịn mày lâu lắm !"
 
Cảnh sát đưa chúng  về đồn để giải quyết mâu thuẫn.
 
Cố Oánh Oánh với nửa khuôn mặt sưng vù,    la hét đòi tống Bà Tô  tù.
 
Bà Tô chẳng thèm nể nang gì cô .
 
"Trước hết, chúng  nên  về chuyện trộm dây chuyền  nhỉ."
 
Cố Oánh Oánh ôm mặt, khăng khăng  chắc chắn là Nha Nha  lấy trộm.
 
Cảnh sát: "Thưa cô,  chuyện   bằng chứng."
 
Cố Oánh Oánh nghiến răng : "Tôi tận mắt  thấy còn  thể giả ? Chính  nó  xúi giục nó đến nhà  ăn trộm. Tô Diệc,   gì  chứ!"
 
Tô Diệc im lặng kể từ lúc  đồn cảnh sát.
 
Giờ  Cố Oánh Oánh gọi,   lập tức hùa theo: " đúng đúng, chính là như em . Oánh Oánh, thôi bỏ qua chuyện  , cứ làm lớn chuyện thì chẳng  ho gì cho ai cả."
 
Cố Oánh Oánh hét lớn: "Chẳng lẽ chỉ   gây chuyện ? Rõ ràng  mới là   ức hiếp! Anh đừng quên bụng  còn  con trai , nếu  bọn họ chọc giận mà xảy  chuyện gì,  hối hận cũng  kịp !"
 
Viên cảnh sát phụ trách  hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng , họ đồng loạt ném ánh mắt khinh miệt về phía Cố Oánh Oánh.
 
Bà Tô  lên tiếng: "Cô xác nhận là   tận mắt  thấy Nha Nha ăn trộm ?"
 
Cố Oánh Oánh quả quyết: "Đương nhiên, bà    lặp  mấy  nữa mới tin hả."
 
Bà Tô rút điện thoại , từ tốn : "Người trưởng thành luôn  chịu trách nhiệm về lời  của . Nếu cô cứ khăng khăng là Nha Nha ăn trộm,  chúng  cùng xem sự thật là gì nhé."
 
Trong điện thoại của Bà Tô, hiện  đoạn video giám sát.
 
Cố Oánh Oánh cứng đờ , vẻ ngạo mạn  mặt biến mất  còn chút dấu vết: "Sao bà   cái ?"
 
Bà Tô bình tĩnh giải thích: "Đây là nhà con trai ,   video thì  gì lạ? Cảnh sát, video của    hợp pháp, con trai   thể làm chứng."
 
Cố Oánh Oánh  chằm chằm Tô Diệc, giọng cao lên tám độ.
 
"Anh  chuyện ?"
 
Tô Diệc tỏ vẻ chột : "Hình như  chuyện đó thật."