Quả nhiên,  tan học, con bé  quấn lấy  hỏi: "Bố ? Sao bố  đến đón con? Bố  hứa là sẽ cùng  đón con tan học mà."
 
Sao  nỡ  với con bé rằng,  bố  của nó hiện đang  cùng  khác.
 
Và con bé sẽ sớm  em trai.
 
Tôi chỉ  thể kiên nhẫn dỗ dành: "Nha Nha ngoan, dạo  bố bận công việc, cuối tuần bố sẽ đến chơi với con."
 
Con bé bĩu môi, giận dỗi : "Mẹ lừa con! Vì bố ly hôn với , nên  mới cố tình  cho con gặp bố."
 
Tôi  xổm xuống  mặt con bé, cau mày hỏi: "Ai  với con như ?"
 
Nha Nha  mặt : "Là dì Cố . Dì  còn  ban đầu bố  sống với con, nhưng   đồng ý nên bố mới đành  nhượng quyền nuôi con cho ."
 
Tôi mím môi, giọng  chua xót: "Được , nếu con  gặp bố, bây giờ  gọi điện cho bố ngay."
 
Nha Nha   thì vui mừng nhảy cẫng lên.
 
"Thật hả? Tuyệt vời!"
 
Tôi mặt  cảm xúc bấm  của Tô Diệc.
 
Anh  cố tình cúp máy vài ,  đó mới chậm chạp bắt máy.
 
"Ly hôn ngày đầu tiên cô   gây chuyện gì nữa đây?"
 
Tôi   gì, trực tiếp đưa điện thoại cho con gái.
 
Nha Nha nôn nóng hét  điện thoại: "Bố ơi, bao giờ bố đến đón con?"
 
Tô Diệc sửng sốt,  qua loa : "Dạo  bố bận công việc, khi nào  thời gian bố sẽ đến thăm con."
 
Con bé "òa" lên .
 
"Con  chịu , con  chịu, con  tìm bố cơ."
 
Những   cứ hễ con bé  như , Tô Diệc luôn đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của nó.
 
 giờ Tô Diệc    mới, tương lai  thể còn  đứa con mới,   sớm  hết kiên nhẫn với nó.
 
Cuối cùng,  đành  với Tô Diệc: "Trong thỏa thuận ly hôn  ,   thể thăm con hai ngày mỗi tháng. Ngay cuối tuần  ,  đón Nha Nha về."
 
Tô Diệc đành miễn cưỡng đồng ý.
 
"Thôi  ."
 
Về đến nhà,  kể  chuyện Tô Diệc sẽ đón Nha Nha  cuối tuần.
 
Bà Tô tỏ vẻ thờ ơ.
 
"Ăn cơm nhanh ,  làm món tôm tích rang muối và cá nấu dưa cải chua mà con thích nhất đấy."
 
Nha Nha non nớt : "Sao  món  thích ăn thế, bà ơi, cháu cũng  ăn món ngon."
 
Bà Tô  : "Có,  chứ,  hết. Bà làm bánh pizza Nha Nha thích nhất .  thức ăn  chia sẻ với   mới ngon, Nha Nha   đúng  nào?"
 
Nha Nha vui vẻ gật đầu: "Dạ đúng, cô giáo dạy . Mẹ, bà, hai  cũng ăn ."
 
Tôi  chiếc bánh pizza  đĩa, lặng lẽ thở dài.
 
Dù  cũng là con . Hy vọng một ngày nào đó con bé  thể hiểu  khổ tâm của .
 
Chớp mắt  đến thứ Bảy. Nha Nha thức dậy từ tờ mờ sáng, sắp xếp cặp sách nhỏ,   ghế sofa chờ  đưa nó .
 
Khi  đưa con bé đến chỗ Tô Diệc, hai  vẫn  dậy.
 
"Ai ? Mới sáng sớm  làm phiền thế  ."
 
Cố Oánh Oánh mặc chiếc váy ngủ ren hai dây, mắt nhắm mắt mở   từ căn phòng ngủ từng là của chúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/me-chong-toi-hgad/chuong-2.html.]
 
"Ôi,  là chị Nghiêm. Chị xem , em   chị đến sớm thế, mặc thế  chị  phiền chứ?"
 
Nói  cô  còn cố tình để lộ dấu hôn  vai.
 
Tôi  nhạt: "Trong nhà   mặc  thì mặc,  đương nhiên  phiền. Tôi giao Nha Nha cho hai  đấy, tối mai  sẽ đến đón con bé."
 
Lúc  Cố Oánh Oánh mới  thấy Nha Nha trong vòng tay Tô Diệc, trong mắt lóe lên tia ghen tị.
 
"Anh Diệc từng  với em, ở bên chị,    cảm nhận   ấm gia đình. Chị Nghiêm, chị xem căn nhà  bây giờ thế nào? Có ấm cúng ?”
 
Căn hộ  là nhà tân hôn  và Tô Diệc cùng mua. Việc trang trí cũng theo sở thích của  , theo phong cách tối giản.
 
Trước đây   lắp một cái ghế treo ngoài ban công cũng  ,   bảo sẽ phá hỏng phong cách tổng thể.
 
Không ngờ mới ly hôn  vài ngày. Tủ đen trắng trong phòng khách    bằng tủ kiểu Pháp chạm khắc hoa văn, ghế sofa da thật cũng biến thành kiểu mây hình đám mây mềm mại.
 
Cố Oánh Oánh giả vờ  mật  đến bên Tô Diệc.
 
Cứ như thể họ mới là một gia đình.
 
Nếu là  đây,  lẽ  sẽ đau lòng.
 
 giờ  chỉ thấy vô vị.
 
"Cũng . Dù  đàn ông lớn tuổi , ai mà chẳng thích những thứ phù phiếm  trang hoàng thêm một chút."
 
Tô Diệc năm nay ba mươi hai tuổi, hơn Cố Oánh Oánh tròn mười tuổi.
 
Câu  của  khiến sắc mặt hai  họ lập tức tối sầm .
 
Không đợi họ phản ứng,    rời khỏi nơi đáng ghét .
 
Phía  vang lên tiếng  giòn tan của Nha Nha.
 
"Bố ơi, con nhớ bố lắm!"
 
Tôi cứ nghĩ đợi Nha Nha lớn hơn, sẽ  ngày con bé hiểu  ai mới là  thật lòng  với nó.
 
  ngờ, chỉ  một ngày  xảy  chuyện.
 
Chủ nhật, Bà Tô thấy  buồn bã, liền rủ   ngoài giải khuây.
 
Tôi  thấy tấm biển đề bốn chữ "Mỹ Nghệ Lấp Lánh" thì kinh ngạc hỏi: "Mẹ,  đưa con đến đây làm gì?"
 
Bà Tô đương nhiên : "Làm móng chứ làm gì!"
 
Tôi  bộ móng tay sạch sẽ của , do dự : " móng tay dài làm việc bất tiện, còn dễ làm tổn thương con bé."
 
Bà Tô phẩy tay, giọng điệu vui vẻ : "Rửa bát  máy rửa bát, dọn dẹp  robot hút bụi, nấu cơm   thể đeo bao tay. Còn Nha Nha, con bé  ba tuổi ,  cần bế ẵm như hồi nhỏ nữa. Chỉ cần móng tay  làm quá dài là sẽ  làm con bé  thương ."
 
Phải  là Bà Tô lạc quan hơn .
 
Tôi  xuống ghế, cùng Bà Tô chọn hai mẫu đắt tiền nhất.
 
Chuyên viên làm móng khen ngợi: "Bác  mắt thẩm mỹ thật, hai mẫu  là hot trend năm nay đấy ạ. Da của bác và con gái bác đều trắng, làm xong chắc chắn sẽ  ."
 
Tôi  định giải thích.
 
Bà Tô  vui vẻ hưởng ứng: " , đúng , hôm nay là sinh nhật con gái ,  đặc biệt đưa nó đến làm móng."
 
Lòng  chợt chấn động, hốc mắt  kiềm   đỏ lên.
 
Thì  ngoài bố  ruột, còn  một  khác nhớ đến sinh nhật .
 
"Mẹ, con cảm ơn ."
 
Tôi  màu sắc dần chồng lên móng tay, cảm giác u uất tích tụ bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng tan   hơn nửa.
 
 đúng lúc , điện thoại trong túi xách của  reo lên.