Thậm chí đôi khi còn cảm thấy bà cố tình làm trái ý , chỉ để phản đối .
Ví dụ con một tuổi cần ăn muối, bà khinh bỉ: "Không ăn muối thì lấy sức? Hai các đúng là lắm bệnh."
Thế lúc con mới sáu tháng tuổi, bà lén bỏ muối đồ ăn dặm của con.
Tôi đừng cho con ăn thạch, hạt, những thứ dễ gây nghẹn, nguy hiểm.
Mẹ chồng trợn trắng mắt: "Trần Chí hồi bé cũng nuôi như lớn lên , các trẻ tuổi trông con đúng là lắm chuyện. Nếu các trông con kiểu cẩn thận quá mức thì trông , hai tự mời khác ."
, chỉ cần phản bác bà một chút, bà sẽ lóc om sòm đòi trông con nữa, đòi về quê.
Rồi hết đến khác nhượng bộ.
Bà ngày càng trở nên ngang ngược.
Trông con theo ý .
Nói cái gì khác , cứ bàn đến chuyện dị ứng , từ lúc bà đến trông con, con dị ứng mười thì cũng năm sáu .
Nếu bà , bà cứ lặp lặp mấy câu: "Ở cái kiểu nhõng nhẽo thế? Mấy thứ đều là đồ bổ dưỡng. Ăn mấy sẽ quen thôi."
Mà lúc đó giống như một kẻ ngốc, còn trẻ, mặt dày, kinh nghiệm ít tốn tiền, nên bỏ tiền thuê giúp việc trông trẻ!
Thêm đó, thương chồng, khó xử khi giữa.
Tôi hết đến khác thỏa hiệp, hết đến khác hạ thấp giới hạn của .
Bây giờ nghĩ , quách , trông con thì bỏ tiền thuê trông, tiền thì để chồng làm thêm mấy việc!
Sao hết đến khác nhượng bộ bà già hồ ly đó?
Đặt con tình thế nguy hiểm hết đến khác?
Cứ tưởng đang nhẫn nhịn vì con, thực chỉ là hèn nhát bảo vệ con !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/me-chong-don-ve-que-toi-tien-thang-ra-ga-tau-cao-toc/chuong-2.html.]
Tất nhiên, đây đều là chuyện .
Mà , chồng dùng chiêu trông con để uy h.i.ế.p , xin nhé, định nhịn nữa !
Tôi đưa con trai đến bệnh viện .
Trên đường , con trai ngừng gãi.
Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho nó một mũi, trách mắng: "Các vị phụ chăm sóc kiểu gì mà bất cẩn thế, dị ứng đôi khi thể c.h.ế.t đấy, nhé, mấy hôm một đứa trẻ dị ứng thở đặt ống nội khí quản..."
Khi bận rộn xong xuôi, đưa con về nhà hơn tám giờ tối.
Vừa bước nhà, thấy chồng đang gọi điện cho họ hàng.
"Tôi ở đây vất vả trông con cho họ còn họ làm cho bệnh ? Cứ chờ xem, nó cúi đầu xin thật , chắc chắn sẽ trông cháu nữa. Bây giờ trẻ con cái gì cũng dở , lắm bệnh, bà xem hồi đó chúng nuôi con phiền phức thế ? Tôi thật sự cô làm cho tức chết, dám sai bảo , cứ chờ xem, dạy dỗ cô cho trò thì mang họ Vương."
Bà con nhà bà khuyên nhủ: "Thôi, nhịn một chút là , đừng làm căng quá. Vạn nhất nó cho bà trông nữa thì làm ?"
Mẹ chồng khẩy: "Không cho trông thì ai trông? Mẹ cô c.h.ế.t , nếu trông con cho cô , cô còn tìm ai trông? Bà xem , lát nữa về sẽ dọa cô thu dọn đồ về quê. Lần nào chẳng dạy dỗ cho cô ngoan ngoãn lời? Tôi cho bà , mấy cô con dâu trẻ tuổi bây giờ dạy dỗ, dạy dỗ sẽ ngoan thôi. Con trai bà cũng sắp kết hôn đấy ? Nghe lời , đảm bảo nó sẽ ngoan ngoãn lời ."
Tôi mặt biến sắc đẩy cửa bước .
Nghe thấy tiếng mở cửa, chồng vội vàng cúp điện thoại, nét mặt nghiêm nghị, ngay ngắn sofa, giống như Từ Hi Thái Hậu, bên cạnh là túi hành lý bằng da rắn của bà .
Nhìn thấy ôm con về, chồng hề hỏi thăm đến đứa bé lấy một lời, bà cau mày : "Tôi thể trông đứa trẻ cho các nữa, về quê. Cô làm cái mặt lạnh đó với làm gì? Người lớn trông cháu cho các là tình nghĩa, nghĩa vụ. Nếu cô thấy trông thì cô tìm khác ."
Bà ưỡn cổ, mắt liếc xéo , chờ đợi giống như , sẽ mềm giọng xuống nước.
ngờ để ý đến bà , khi đặt con đang ngủ say lên giường thì xách túi hành lý của bà ngoài.
Mẹ chồng giật nảy , nhảy dựng khỏi ghế sofa: "Cô làm gì? Lấy đồ của làm gì? Tôi cho cô , đừng cản ..."
Tôi đợi bà hết, bình tĩnh : "Con đưa ga tàu khu vực, bây giờ vẫn kịp chuyến cuối."