Đám đông sang chỉ trích bà , nụ tự mãn mặt bà lập tức biến mất.
Bà còn giải thích: "Tôi chỉ thôi, ..."
Chưa xong, ai nhổ nước bọt mặt bà .
Khuôn mặt bà ngay lập tức biến sắc, nức nở.
Vừa vỗ đùi mắng : "Tôi lấy một cô con dâu như thế nào , còn hợp sức với khác để bắt nạt , sống nổi nữa."
"Mẹ, con chỉ làm theo lời dặn, con bắt nạt ?"
Tôi cúi xuống, mắt ngang tầm với bà .
"Mẹ xem con bắt nạt ở điểm nào?"
Bà thể .
Bà định tiếp tục gây sự, nhưng đám đông xung quanh giơ điện thoại lên phim.
Lúc đó bà mới hoảng hốt che mặt chạy .
Buổi tối, Lục Bác gọi điện về nhà suốt, hỏi gì.
Đêm đó, em chồng dọn .
Lục Bác xin : "Mẹ già, đôi khi đầu óc còn minh mẫn, đừng để ý đến bà ."
"Bà nhận của , cũng tiễn em gái ."
"Mẹ từ nay sẽ ở nhà nấu ăn và trông con cho chúng , đảm bảo sẽ hòa thuận với em."
Tôi thấy lạ. Tôi bà phục vụ chút nào mà tại bà nhất định ở cùng chúng .
Tôi từ chối đề nghị của Lục Bác một cách tế nhị, đưa về.
Anh lúng túng : "Mẹ đau lưng, ở đây để điều trị. Hôm qua mua thẻ năm ở khu chung cư của chúng , thể trả ."
"Hơn nữa, bà rằng vụ ồn ào của em dịp Tết, khi bà ngoài, sẽ chỉ trỏ, nên đợi hai năm nữa, khi quên bà , bà mới về."
Tôi tức giận đến mức mắt mờ , chồng quyết định ở nhà .
Được , vì bà đến chăm sóc chúng thì cứ đến .
Vừa cũng thể nghỉ ngơi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/me-chong-cuc-pham/chuong-7.html.]
Tôi đưa con gái về nhà.
Mẹ chồng hề cảm thấy hổ, vẫn giả vờ mật gọi con dâu.
"Giai Giai về , chắc mệt lắm, mau rửa tay ăn cơm ."
Lục Bác nhận con gái từ tay .
"Thấy , là đổi mà. Hôm nay bà nấu những món em thích ăn."
"Con yêu, con nhớ bố và bà ?"
Con gái do dự một lát gật đầu: "Con nhớ."
Bà nội mang thức ăn : "Từ giờ cứ giao Viện Viện cho , sẽ chăm sóc cháu thật , hai con chỉ cần tập trung làm là ."
Lục Bác càng vui hơn.
Tôi đồng ý cũng phản đối.
Trước mặt họ, đặt quy tắc: "Mẹ chỉ cần đón đưa cháu và nấu cơm cho nó là , mua đồ ăn vặt gì cả, con bé dày yếu, ăn ."
"Nếu cảm thấy thể làm , thì con sẽ đưa cháu đến nhà bà ngoại, vì bà chăm sóc cháu mấy năm , kinh nghiệm."
Tôi một cách bình tĩnh.
Bà nội đồng ý: "Mẹ là bà nội ruột của nó, hại nó ?"
"Vậy con là ruột của con bé thì ? Con , nếu thấy khó khăn thì cần lo."
Tôi nhượng bộ chút nào.
Lục Bác hòa giải, nhưng ngăn bằng một cái .
Bà nội đợi một lúc lâu, thấy ai về phía bà .
Cuối cùng bà mới gật đầu đồng ý với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tôi lấy điện thoại : "Mẹ giữ lời hứa nhé. Con sợ sẽ quên, nên con sẽ ghi âm nhé?"
"Cô..."
Bà nội ném đũa xuống và định nổi giận.