16
Thời gian trôi qua từng ngày, liều mạng kiếm tiền, chúng từ túi chạy túi Lam Tư Nhiên, giấy nợ trong ngăn kéo ngày càng nhiều.
Những tờ giấy nợ như núi đè nặng lòng , khiến tim đau nhói.
Cuối cùng khi ký giấy nợ thứ n, trái tim sụp đổ.
Ôm giấy nợ hình dáng gì.
Lam Tư Nhiên hiếm hoi hoảng hốt, run run tay lau nước mắt cho .
"Ngoan, đừng , ai bắt nạt em? Nói , giúp em trả thù." Nói đến cuối, nghiến răng nghiến lợi, nhiệt độ xung quanh đều giảm vài phần.
"Anh! Chính là bắt nạt em! Anh lừa hết tiền của em, bóc lột sức lao động của em, còn ép em giấy nợ!"
Gai xương rồng
Trong làn nước mắt mờ ảo, đầu tiên thấy mặt tên khốn biểu hiện hối hận bối rối.
Ủa?
Hắn sợ ! Chẳng lẽ còn chút lương tâm?
Như thì...
Tôi bắt đầu gào thét, gào ném giấy nợ "Tôi thấy giấy nợ! Không làm một con nợ"
Lần chắc sợ chứ? Tôi cơ hội thoát khỏi đống nợ chứ?
Chưa kịp đắc ý, tên khốn đó ngay ngắn ghế sofa, khoanh tay lăn lộn đất.
"Nợ thì trả, là lẽ đương nhiên. em thể dùng cách khác để trừ nợ."
Hả?
Tiếng của đột ngột dừng , như bóp nghẹt cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mat-tri-nho-lien-co-chong/9.html.]
"Trừ nợ thế nào?"
Tên khốn đó cúi gần, tai một câu.
Mặt lập tức đỏ như tôm luộc, đỏ kinh !
Tên khốn! Biến thái!
17
Tối, tắm rửa chiếc váy ngủ mát mẻ, e thẹn qua, Lam Tư Nhiên thong thả giường.
Tôi nhắm mắt nghiến răng, vì làm mãi một con nợ, nên đành liều !
Kéo vạt váy qua, giọng ỏn ẻn "Anh trai, chơi trò chơi ?"
Mắt dần sâu, nhướng mày "Em cầu xin , sẽ chơi cùng em."
Tôi dũng cảm lên đùi , ngón tay nghịch nút áo sơ mi "Anh trai, cầu ..."
Giây tiếp trời đất đảo lộn, nụ hôn nóng bỏng kết thúc động tác nhỏ của .
Tên khốn ngờ gấp gáp thế, để trừ nợ, đặc biệt học vài trò yêu tinh mạng, nhưng một trò còn dùng hết!
Từ đó, từ kim chủ bao nuôi trai trẻ, trở thành tình nhân của sếp.
Chủ động ngủ cùng gọi trai 5000, chủ động hôn ôm 2000, ngoan ngoãn lấy lòng giảm 1000...
Tôi chỉ ngày ngày ở công ty làm việc bán mạng cho tư bản, mà lúc nghỉ ngơi còn liều mạng làm tròn bổn phận tình nhân, bận rộn từng !
Đàn khóa mập mờ nửa năm với , đến công ty mời ăn cơm, thời gian chuyện dù chỉ một phút.
Đừng hỏi, chỉ là quá bận.
Bận kiếm tiền! Bận trả nợ!