Tô Sầm gật đầu nửa hiểu nửa , cô cũng hiểu các chức vụ trong bệnh viện là như thế nào.
"Cảm ơn nhé."
Cô cao ngạo, coi thường khác, cũng để ý đến vẻ mặt của y tá, lẩm bẩm tên Diêu Khê Nguyệt rời .
Y tá kể chuyện cho Diêu Khê Nguyệt khi gặp cô.
"Người phụ nữ đó chắc chắn là quen cô! Nếu thì cũng sẽ đặc biệt đến hỏi cô."
Diêu Khê Nguyệt gật đầu, "Được, ."
Nếu đoán sai, đ.á.n.h và hỏi đều là Tô Sầm, cô hỏi thăm cô làm gì?
Tại buổi tiệc từ thiện vu khống hãm hại cô, bây giờ đến bệnh viện hỏi thăm cô, Tô Sầm đang tính toán điều gì?
Lục gia.
Lục Lộc gõ cửa phòng hai, đợi mấy phút cũng tiếng trả lời.
Cô mới từ chỗ cả tìm hiểu tình hình của Điền Tư Đồng, vốn dĩ cô hủy dung cô còn khá vui, nhưng đó cô thấy hóa là hiểu lầm, lập tức cảm thấy áy náy.
Điền Tư Đồng cố ý quyến rũ đạo diễn, cô cũng đó là thử vai.
Cô xem báo cáo, khuôn mặt xinh một vết sẹo dài như , nếu phục hồi như cũ chắc chắn là khó khăn.
Một ngôi giải trí sống bằng nhan sắc, còn nhan sắc, thật đáng thương.
Ơ, hai vẫn về ?
Cô vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước .
Căn phòng tối tăm trống rỗng, phong cách trang trí đơn giản một cái là thấy hết.
Cô thật sự hiểu, hai gần phụ nữ tại thích phụ nữ như Tô Sầm? Sau khi xuống lầu cô cho điều tra thông tin của Tô Sầm, thật sự khó hiểu.
Cô định đóng cửa thẳng ngoài, nhưng bước chân dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ly-hon-roi-than-phan-co-dieu-bi-lo-dieu-khe-nguyet-ky-huan/chuong-623-chan-dung.html.]
Lục Lộc trong, miệng lẩm bẩm: "Đây là đồ của hai ? Sao rơi xuống?"
Cô cúi xuống nhặt tờ giấy trắng bàn học, lật xem, đó một đôi mắt phác họa bằng than chì.
Lông mi dài, một đôi mắt đen láy, long lanh.
Mắt của Tô Sầm?
Anh hai đây từng học phác họa và quốc họa, Lục Lộc hề ngạc nhiên về bức chân dung.
Đứng dậy, cô mới phát hiện bàn học một chồng giấy trắng, tùy tiện lật xem, tất cả đều là những đôi mắt vẽ.
Những đôi mắt với nhiều tư thế khác , sống động và truyền thần.
Lục Lộc mà tặc lưỡi, hai thật sự thích Tô Sầm đến !? Những bức vẽ đôi mắt , cứ như vô .
Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy đôi mắt vẽ, chỉ giống Tô Sầm, mà hình như, còn vài phần giống đôi mắt của chị Diêu...
Hai , một vẻ ngoài như thỏ trắng nhỏ, một là chị cả lạnh lùng, nhưng chi tiết ở đôi mắt, năm sáu phần tương đồng.
Đương nhiên, đây chỉ là ấn tượng sơ sài của cô, rốt cuộc giống cô cũng chắc.
Cô sắp xếp những bức vẽ đặt lên bàn, phát hiện ở góc còn một chồng giấy vẽ, đó vẽ là...
"Cô đang làm gì?"
Giọng trầm thấp như ma quỷ vang lên lưng cô, Lục Lộc cầm bức vẽ tay kìm run rẩy vì sợ hãi.
Quay , Lục Trầm với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện phía cô.
Lục Lộc tự sai, gượng: "Anh hai, em đến tìm chuyện một chút, kết quả thấy đồ của rơi xuống đất, tiện tay nhặt lên giúp , cần cảm ơn."
Lục Trầm đưa tay rút bức vẽ trong tay cô , "Đồ trong phòng, nên động thì đừng động lung tung, chuyện gì, ."
"Em đột nhiên quên mất , hì hì, nhớ sẽ với , em đây."
Lục Lộc xong, nhanh chóng bước khỏi phòng ngủ.
Trên bức vẽ là – một hình xăm nụ hồng đang hé nở với chi tiết tinh xảo.