Lời  của Lận Dục  làm   tổn thương, nhưng Diêu Khê Nguyệt vẫn cam tâm tình nguyện ở  nhà họ Lận hai năm. Cô nghĩ, sự dụng tâm của  một ngày nào đó sẽ    thấy, và Lận Dục cũng sẽ đối xử  với cô.
Sau khi thấy Diệp Liên trở về, sự hi vọng xa vời  cũng tan biến.
Người duy nhất  thể  đổi Lận Dục, chỉ  Diệp Liên.
Kỷ Hành Diệu, một  bạn,  sẵn lòng sửa đổi khuyết điểm của  để cô vui,  vì cứ săm soi  lầm của cô.
Nghĩ đến đây, Diêu Khê Nguyệt chỉ cảm thấy thật nực . Trước đây cô mù quáng, trong lòng chỉ   Lận Dục.
Sau khi ly hôn, cô nhận  bên ngoài  vô   đàn ông  hơn, chẳng việc gì  vì   mà sống chết.
“Tôi là   dễ tính, cô cứ yên tâm làm bạn với . Nếu   gì  vui,  sẽ  thẳng với cô.”
“Vậy thì  quá.”
Kỷ Hành Diệu  thẳng: “Tôi hi vọng  thể là một  bạn đúng nghĩa.”
“Được thôi, bạn ,   đưa  về nhà  .”
Diêu Khê Nguyệt cố nén  , ánh mắt lộ  một tia hoài niệm.
Trí nhớ tệ đến mức đó ? Lại còn là lính, chuyện hồi bé mà  nhớ chút nào ?
________________________________________
“Anh Dục,  gian của nhà hàng  cao  thật tuyệt, trông cao cấp sang trọng,  thua gì Đỉnh Thịnh.”
Diệp Liên mặc một chiếc váy liền màu đỏ nhạt bó eo, viền váy  trang trí bèo nhún,  mặt cô trang điểm tinh tế, môi đỏ mọng.
Lận Dục đan hai tay đặt  bàn, “Vẫn  khác biệt với Đỉnh Thịnh. Đồ ăn ở đây chỉ  thể  là tạm , nhưng với mức giá và  gian  thì ở Kinh Đô  thuộc loại thượng hạng .”
Người phục vụ mang lên hai ly nước chanh.
Diệp Liên với tay cầm một ly, khẽ nhấp một ngụm, để  vết son  miệng ly.
Cô  xung quanh một lượt, phát hiện ở góc khuất  một phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự, tinh tế.
Người phụ nữ búi hết mái tóc dài   gáy, trông  năng động và điềm tĩnh, mặc một bộ vest công sở màu trắng,  cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe nữ,  mặt đặt một ly nước chanh,  vẻ như đang đợi ai đó.
Diệp Liên nheo mắt , cẩn thận  kỹ khuôn mặt  phụ nữ, càng  càng thấy quen, cô kéo tay Lận Dục, nhếch cằm  hiệu về phía  phụ nữ .
“Anh Dục,     xem, chúng   quen ?”
Lận Dục  đầu  thoáng qua,    : “Bạch Vãn Đường , tiểu thư nhà họ Bạch, em quên cô   ?”
Diệp Liên lập tức nhớ  Bạch Vãn Đường là ai. Sau khi  du học năm năm ,  còn tin tức gì về cô  ở Kinh Đô.
“Xem  là  về nước , hẹn gặp ai thế nhỉ?”
Lời lầm bầm  dứt, Diệp Liên ngẩng đầu thấy ở cửa xuất hiện một  đàn ông mặc vest. Anh   dáng  cao ráo, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.
Cúc áo sơ mi đen cài nghiêm chỉnh đến tận cùng, bộ vest làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon của  .
Anh   vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm mang theo ánh lạnh lùng ngạo nghễ, tạo cho   cảm giác áp lực khó hiểu, như thể  việc đều  trong tầm kiểm soát của  .
Anh   thẳng đến góc khuất, dừng  và  xuống bàn của Bạch Vãn Đường.
Diệp Liên trợn tròn mắt, “Cận Gia?! Anh  quen Bạch Vãn Đường,  Bạch Vãn Đường đang đợi là   ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ly-hon-roi-than-phan-co-dieu-bi-lo-dieu-khe-nguyet-ky-huan-vnuq/chuong-76-bua-toi-duoi-anh-nen.html.]
Không kịp nghĩ nhiều, cô cầm điện thoại lên, "tách tách" chụp liền mấy tấm ảnh chung của hai .
Lận Dục giật lấy điện thoại của cô, mặt sầm  hỏi: “Em làm gì ?”
“Anh Dục   Diêu Khê Nguyệt  Cận Gia bao nuôi ? Giờ Bạch Vãn Đường về nước , cô  chắc  còn chỗ dung  ở Thánh Danh Quốc Phủ nữa .”
Diệp Liên giật  điện thoại, hít một  chụp thêm mười mấy tấm ảnh, “Gửi mấy tấm  cho cô , để cô  tuyệt vọng.”
“Em điên  ? Nếu  Cận Gia phát hiện, chúng  sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Gửi cho Diêu Khê Nguyệt, cô  dám đưa cho Cận Gia xem ? Có lẽ cô  chỉ lén lút  thôi. Nếu cô   đuổi  khỏi đó,  Dục  thể hứa hẹn cho cô  một chút lợi ích,  đó thuận lợi lấy  giấy ly hôn.”
Kế hoạch trong lòng Diệp Liên tính toán  rõ ràng, “Chuyện một công đôi việc,    làm?”
Cô khóa màn hình điện thoại, buôn chuyện: “Cận Gia còn  dẫn cả Giang Dữ Châu  theo, xem  là hẹn hò riêng với Bạch Vãn Đường . Trước đây  từng   Cận Gia quen tiểu thư nhà họ Bạch, hóa  hai    quen  riêng.”
Lận Dục chuyển ánh mắt  sang, Bạch Vãn Đường đang  gì đó với vẻ mặt kích động, còn Bùi Tịch Thần thì tỏ  lạnh nhạt. Sau khi  vài chữ,    dậy, bất chợt Bạch Vãn Đường đưa tay nắm lấy ống tay áo Bùi Tịch Thần, kiên quyết  điều gì đó.
Diệp Liên tranh thủ cơ hội chụp thêm vài tấm.
Xem  hai  họ thật sự quen  . Diêu Khê Nguyệt  mất  chỗ dựa mới tìm ,  khi Bùi Tịch Thần đuổi cô  , cô  sẽ  ?
Là  về cầu xin ,  là  tìm Kỷ Hành Diệu?
Anh nghiến chặt răng,  phụ nữ vô liêm sỉ, một lúc quyến rũ hai  đàn ông, tìm 'lốp dự phòng' thật đầy đủ, chẳng lẽ là để đối phó với tình huống như hôm nay ?
“Cận Gia   ? Không ở  ăn cơm ?”
Diệp Liên kinh ngạc , bóng lưng cao quý của  đàn ông  biến mất ngoài cửa, còn Bạch Vãn Đường đang  tại chỗ lau nước mắt.
Lận Dục bực bội : “Quan tâm chuyện  khác làm gì? Tối nay là bữa tối  ánh nến của hai chúng , nên tận hưởng .”
Diệp Liên thu  suy nghĩ,  dịu dàng: “Em  mà, chỉ là nghĩ đến chuyện của  Dục, em  sốt ruột thôi. Mẹ em cứ hỏi bao giờ hai nhà gặp mặt đây.”
Lận Dục cau mày bực bội: “Anh và Diêu Khê Nguyệt còn   tất thủ tục, nếu bố  em  chê,  sẽ về  với   định ngày hai nhà gặp mặt  ? Giục giục giục, cả ngày cứ giục, kết hôn muộn một chút thì c.h.ế.t ?”
Diệp Liên sững sờ.
Lận Dục mới nhận  giọng điệu của   nặng, vội vàng an ủi Diệp Liên đang rơi nước mắt: “Bảo bối,   sai ,    ý đó, ,  chỉ là nhất thời sốt ruột, em đừng giận, đừng .”
Anh  dậy  sang  sát bên Diệp Liên, ôm cô  lòng: “Tình cảm của  dành cho em, em còn   ? Lần   sẽ   như  nữa, đừng   , em xem, bữa tối  ánh nến sắp bắt đầu , chẳng lẽ em  chụp  một đống ảnh  xí ?”
Diệp Liên bật  thành , đẩy nhẹ n.g.ự.c : “Anh Dục đáng ghét,  những lời làm em khó chịu. Mau  sang , ăn cơm thôi.”
Sau khi hai  ăn xong, Lận Dục  thanh toán, Diệp Liên xách túi  đối diện Bạch Vãn Đường.
Mắt Bạch Vãn Đường đầy tơ máu, rõ ràng là    nhiều, cô  gọi một suất ăn cá nhân nhưng đĩa thức ăn hầu như  động đến.
“Cô là?”
Bạch Vãn Đường   phụ nữ  mặt, cau mày suy nghĩ, “Diệp Liên ?”
“Ừm,  ngờ Bạch tiểu thư còn nhớ .”
Diệp Liên  duyên dáng, “Vậy   ngắn gọn thôi nhé, Bạch tiểu thư thích Cận Gia đúng ? Vừa nãy Cận Gia   lời khó  với cô ? Tôi thấy cô .”
Bạch Vãn Đường  che đậy: “Không ,  thích Cận ca, thì ?”
“Tôi đoán Cận Gia chắc là   lời từ chối cô đúng ? Cô   lý do ?”
Bạch Vãn Đường vội vàng gật đầu, “Muốn, cô  ? Mau  cho   .”