Lưu Quang Trân Châu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:35:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thi cuối kỳ một lớp mười hai, thứ năm mươi lăm khối.

 

Càng lên càng khó.

 

Việc giữ vững lùi bước nghiến chặt răng, tiến thêm một bước nữa, càng cảm thấy như phá vỡ vô sợi dây ràng buộc.

 

Tôi thường cảm thấy thể tiến bộ thêm nữa.

 

Trên bàn ăn đêm giao thừa, Anh Hai an ủi : "Phải giữ tâm lý bình tĩnh, em chỉ cần giữ vững điểm , thi đỗ trường trọng điểm 985 tốp cuối là thành vấn đề."

 

"Như xuất sắc . Đôi khi cái đè bẹp chúng , là quả cân bên ngoài, mà là cọng rơm nặng trĩu trong lòng em."

 

Đêm hôm đó, Anh Cả, ngày nào cũng chơi máy tính, vẫn kiên quyết đưa năm trăm tệ tiền lì xì.

 

"Lưu Châu, cầm lấy mua kẹo mà ăn."

 

Thật , lâu còn thích ăn kẹo nữa .

 

Tôi và Anh Cả chênh tám tuổi, từ nhỏ mấy khi tiếp xúc.

 

Có lẽ, trong ký ức của , vẫn mãi là cô bé trốn ăn vặt mà mua cho chăng.

 

Mợ khắp nơi với rằng Anh Cả dùng máy tính tiểu thuyết thể kiếm tiền.

 

ai tin.

Linlin

 

"Chưa chơi máy tính mà cũng kiếm tiền."

 

" , dù gì cũng là học sinh trung cấp, con trai nghiệp cấp hai, bây giờ cũng kiếm hơn hai ngàn một tháng."

 

"Lưu Tài xem là bỏ , e là sẽ thành ông lão độc ai thèm lấy."

 

Đầu năm mới, mùng hai Tết, ruột theo lệ về nhà đẻ.

 

lén kéo sang một bên, nhét cho một trăm tệ: "Đây là tiền lì xì cho mày, cất kỹ , đừng để mợ mày .

 

"Cầm lấy mua mấy bộ quần áo , mua chút đồ ăn ngon."

 

Tôi ném trả cho cô : "Con cần, với một trăm tệ làm mua nhiều thứ như ."

 

Mẹ ruột vẻ mặt ngượng ngùng.

 

Sau đó, lén bố ruột hỏi cô : "Cô đưa tiền lì xì cho cái thứ phá của đó làm gì?"

 

Mẹ ruột : "Anh hiểu cái gì, lỡ nó thi đỗ đại học , bây giờ giữ quan hệ , nó kiếm tiền chẳng lẽ giúp thằng Tiểu Vỹ một tay ."

 

Nghe xem.

 

Đây là lời ?

 

Mùng sáu Tết nhập học, việc học càng trở nên căng thẳng.

 

Bây giờ hồi tưởng hơn một trăm ngày đó, dường như chỉ là thoáng chốc.

 

Thế nhưng khi đắm chìm đó, thời gian như vô cùng dài.

 

Những tập đề thi bao giờ làm xong đó, khiến một ảo giác: kỳ thi đại học sẽ bao giờ đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/luu-quang-tran-chau/chuong-8.html.]

 

Thế nhưng nó vẫn đến.

 

Rõ ràng mới tháng Sáu, thời tiết oi bức lạ thường.

 

Trên ngọn cây ngoài sân thi, tiếng ve kêu ngừng.

 

Tôi nhớ năm bốn tuổi, chị Cả dắt cùng nhặt ve sầu lột xác.

 

Thứ thể dùng làm thuốc, thể đổi lấy tiền.

 

Nhặt mãi chúng lạc .

 

Màn đêm xâm chiếm, rừng cây tối sầm.

 

Tôi mò mẫm đường về nhà.

 

Không ngã bao nhiêu , cuối cùng mới thoát khỏi khu rừng rậm.

 

Lảo đảo bước làng, từ xa thấy nhà.

 

Đèn phòng khách sáng, bố ruột, ruột và hai chị đang ăn cơm.

 

Mỗi chiếm một phía bàn, đầy ắp thức ăn, hòa thuận đến lạ.

 

Cứ như thể ...

 

Vốn dĩ tồn tại .

 

Trời già ngủ gật, sắp xếp cho sai vị trí, sai .

 

May mắn là khi tỉnh giấc, Người sửa chữa sai lầm.

 

Đặt trở nhà Cậu.

 

Cậu, mợ và hai , mới là những định mệnh của .

 

Vì họ, nhất định thi đạt kết quả .

 

Mấy ngày thi, cảm thấy như một hồ nước đầy ắp.

 

Nước cứ thế ào ào chảy ngoài.

 

Khi bốn môn thi kết thúc, tất cả nước đều cạn.

 

Cơ thể trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng như đang lơ lửng giữa trung.

 

Trống rỗng vô cùng.

 

Tôi mờ mịt bước khỏi phòng thi.

 

Nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: "Lưu Châu..."

 

Tôi ngẩng đầu, giữa hàng trăm phụ đang chờ đợi, liếc mắt một cái thấy Mợ.

 

Mặt trời nghiêng về phía tây, rọi lên mái tóc điểm bạc của mợ.

 

Loading...